Bài thơ này nằm trong chùm thơ gồm ba bài viết về những ngọn đèn khi tôi có những chuyến đi xuyên đêm (hoặc nghỉ đêm) qua các địa điểm mà chúng tôi gọi là “làng đèn”. Đây là những lúc tôi được mãn nhãn với các "làng đèn" rực sáng giữa đêm đen bao phủ đất trời hay lúc mờ sáng.
1. Làng đèn neon ở các làng chài dọc bờ biển Phan
Thiết sáng rực một vùng nước soi rõ những lồng bè và đoàn thuyền đánh cá đêm
ven bờ.
2. Làng đèn với các khu vườn thanh long bạt ngàn
trải rộng trên những cánh đồng ở Bình Thuận như hàng ngàn mặt trời thắp lên vẻ
rực rỡ của màu đỏ thanh long về khuya.
3. Làng đèn lung linh với các khu nhà kính trồng
hoa, rau quả ở Đà Lạt nằm nghiêng bên sườn đồi tạo nên một vẻ đẹp huyễn hoặc
khó tả.
Nó là nguồn cảm hứng để tôi viết nên chùm thơ
này. Bài “Đèn Biển” viết khi đi qua những con đường duyên hải thuộc Tp Phan Thiết, đăng trên Tạp chí Đất Quảng số 236 - Tháng 8/2024.
***
Biển hiền lành, đẹp như khúc sonnet
mượt
là sa mạc của sóng, là sự hoang dã
của nước
là sự ngỡ ngàng của tôi khi thấy
bóng đêm
bị cắt rời bằng muôn ánh đèn
neon trắng
xin đừng hỏi liệu sóng có run rẩy
khi chạm vào những lồng bè, khi xô
táp mạn thuyền
nơi nuôi dưỡng những mầm sống và nuôi
cuộc sống
đó là niềm vui của những biểu tượng
mà ngư dân đã gầy nên trên sóng
đêm tôi đi qua
Những làng đèn trên biển ngạo nghễ như chiến tích
ánh sáng lấp lánh trong mắt biển
tôi nghe rõ tiếng cười
thôi thúc những nỗ lực giữ lấy ánh sáng trên sóng
để gọi cá
để đánh mốc chủ quyền biển
để thắp lên một vẻ đẹp
để những khuôn mặt đen xạm sáng lên trong ánh bạc
Dẫu ánh sáng di chuyển nhanh hơn tất cả
nhưng bóng tối luôn ở đó trước - chờ
đợi
thách thức rồi chấp nhận một bước lùi
và khi tôi đi qua con đường ven biển
này
ánh sáng làng chài vẫy tôi dừng lại
cho đến khi tấm lưới trĩu nặng được
kéo lên
làng đèn chưa tắt
ban mai còn nuối tiếc
dưới vệt cong
bụng biển.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét