xuất bản trong tập “The Seven Ages” (Nxb Harper Collins, 2001).
SINH NHẬT
Thật tuyệt vời, tôi có thể nhìn lại
năm mươi năm qua. Và tại đó, cuối cùng,
con người hoàn toàn có thể nhận ra,
đôi tay nắm chặt, đôi mắt
nhìn trực diện vào tương lai, mang theo
nỗi kinh hoàng và vô vọng của một linh hồn chờ hủy diệt.
Hoàn toàn quen thuộc, thấu hiểu, tất nhiên, mạnh mẽ
Nhìn thẳng vết nứt phía trước,
Ám tượng về ai đó đang nhìn chằm chằm vào chỗ tối
Và nghĩ ngợi – về điều có ý nghĩa, mà tôi nhớ là nỗ lực của
tâm trí
để ngăn chặn sự thay đổi.
Quen thuộc, thấu hiểu, nhưng cô đơn và nản lòng hơn
nghĩ cho cùng thì cô ấy không hội đủ định nghĩa
về một đứa trẻ, một con người với nhiều điều mong đợi.
Đấy là cách mà thiên hạ nhìn; vậy nên đó cũng là những gì họ sống
họ làm bạn với máy ảnh suốt, nhiều người trong số họ rõ là
mỉm cười với niềm tin thực sự—
Tôi nhớ vào tuổi đó. Đã biết hoài nghi, lo toan, căm ghét
và cũng vào thời đó
bàng quan với chuyện vặt trong xã hội; mãi mãi
đánh dấu sự cô đơn, suy nghĩ tiêu cực vào tương lai
hoàn toàn bị chi phối bởi bi kịch, vô ích với ý chí
trừ phi để chống lại nó
Đó là thách thức của sự im lặng:
người này không thể kiểm tra ý tưởng của người khác
bởi vì chúng không phải là ý tưởng, chúng là sự thật.
Tất cả mọi tự vệ, chối bỏ tâm linh, sự kiên quyết
vạch trần cái bình thường để lộ ra cái bi thảm,
điều đó thực sự là sự ngây thơ của thế giới.
Có nghĩa là cục bộ, bất ổn, thương tổn, khước từ tuyệt đối
Tôi ngồi trong bóng tối phòng khách
Sinh nhật đã kết thúc. Tôi đang nghĩ, một cách tự nhiên, về thời
gian.
Tôi nhớ, gần như cùng lúc,
trái tim tôi hân hoan và sụp đổ trong niềm thống khổ phiền muộn
Rồi một nửa kia, tôi không ngờ tới – thì rộn rã
Đó là hạnh phúc; đó là diễn ngôn của chữ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét