4/9/22

2.502. MATINS (1) - by Louise Glück

 KINH SÁNG - bản dịch Mộc Nhân 


Mặt trời chiếu bên chiếc thùng thư (*)

Những chiếc lá bạch dương bị chẻ ra, xếp như vây cá

Bên dưới, thân rỗng của hoa thủy tiên trắng,

Hoa icewings, cantatrice;

Những chiếc là màu tối của hoa violet dại. Noah nói

người trầm cảm ghét mùa xuân, mất cân bằng

giữa thế giới nội tâm và ngoại cảnh.

Tôi tạo ra một trường hợp khác – phiền muộn, vâng,

nhưng theo một nghĩa nào đó là niềm say mê

gắn với đời cây, thân tôi

thực sự là thân tôi cuộn trong khoảng nứt của thân cây

hầu như bình yên trong cơn mưa chiều

gần như có thể cảm thấy

nhựa cây ứa ra bên ngoài: Noah nói đây là

lỗi của phiền muộn, định hình cây,

trong khi trái tim hạnh phúc

lang thang trong vườn như một chiếc lá rơi,

một ảnh tượng cho một phần, không phải toàn bộ.

 ---------

(*)  Câu này gợi ý rằng ngày mới mang tin lành lúc cầu nguyện buổi sáng.

 ---------

Nguyên tác: MATINS - by Louise Glück

Trích tập thơ "Wild Iris"


The sun shines by the mailbox, leaves

of the divided birch tree folded, pleated like fins.

Underneath, hollow stems of the white daffodils,

Ice Wings, Cantatrice; dark

leaves of the wild violet. Noah says

depressives hate the spring, imbalance

between the inner and the outer world.  I make

another case—being depressed, yes,

but in a sense passionately

attached to the living tree, my body

actually curled in the split trunk, almost at peace,

in the evening rain

almost able to feel

sap frothing and rising: Noah says this is

an error of depressives, identifying

with a tree, whereas the happy heart

wanders the garden like a falling leaf, a figure for

the part, not the whole.

---------------

Text Available Here  

Không có nhận xét nào: