"November" (Tháng Mười Một) là bài thơ của Elizabeth Drew Stoddard (1) xuất bản trong tuyển thơ của bà, năm 1895. Đây là bài thơ viết theo phong cách cổ điển với các đặc trưng: khuôn khổ, câu chữ, vần nhịp hài hòa. Người dịch cố gắng thể hiện phong cách ấy trong tương quan với thơ Việt (2).
THÁNG MƯỜI MỘT
Bản dịch Mộc Nhân (3)
Có phải tôi nói nhiều về chiếc lá phôi phai
có phải từ lâu tôi đã nghe gió thét
xuyên qua những đám mây dày đặc
hay mùa thu quyến rũ mơ màng
Những nhà thơ cất tiếng hát thu sang
năm đã tàn; các loài hoa rệu rã
trên mái nhà có chú chim cút đốm
dưới đụn rơm, chui nhủi chú sơn ca
Rồi mùa thu dẫn lối đến Giáng sinh
Cây nhựa ruồi và cây thường xuân trĩu quả
Chúng dệt bức tranh cuối năm nấm mồ xanh lá
Người tiễn đưa không hát cho tôi!
Tôi thấy bình yên trong sâu thẳm rừng thu
cây dương xỉ xù xì và rêu mốc
cỏ cây trơ trụi, dạy tôi điều rất mộc
Vẻ đẹp mất đi những không phải lui tàn!
(1). Elizabeth Drew
Stoddard (1823 - 1902) là một nhà thơ và tiểu thuyết gia người Mỹ. Ngay sau khi
bắt đầu viết, cô đã xuất bản các bài thơ trên tất cả các tạp chí hàng đầu và trở
thành một cộng tác viên thường xuyên của các tạp chí lớn. Tác phẩm của bà: ba
cuốn tiểu thuyết: The Morgesons (1862); Two Men (1865), và Temple House (1867).
Năm 1874, cô xuất bản cuốn Lolly Dinks's Doings, một cuốn sách dành cho thanh thiếu
niên. Năm 1895, bà bắt đầu xuất bản tuyển tập thơ đầu tiên: Poems.
(2). “Tháng Mười Một” của
Elizabeth Drew Barstow Stoddard mô tả những cảm xúc mà tác giả cảm thấy liên
quan đến mùa thu đến và những ngày cuối năm. Bài thơ gồm bốn khổ, mỗi khổ bốn
dòng, các câu thơ áp dụng vần cổ điển.
Bài thơ bắt đầu
bằng việc tác giả thừa nhận sự thật rằng bà thường xuyên nói về “chiếc lá phôi
phai” (the faded leaf) và những sắc màu của mùa thu. Mặc dù nó báo hiệu cuối
năm và sự tàn lụi của nhiều loài hoa nhưng mang lại cho người đọc cảm giác bình
yên để nhìn thấy thời gian tiến triển.
Đặc biệt trong
khổ thơ cuối, người nói thể hiện niềm vui khi tự do phiêu lưu vào “khu rừng mùa
thu” và tìm thấy ở đó một “sự bình yên ngọt ngào” dưới những tán cây với hình ảnh
"cây dương xỉ xù xì" và "đám rêu mốc" phát triển mạnh. Trong
hai dòng cuối cùng, “những cái cây im lặng” trong khu rừng mùa thu đã dạy cô ấy
rằng: "Không phải lúc nào mất đi vẻ đẹp cũng là mất mát cả!" Con người
nên học cách yêu sự thay đổi khi năm cũ qua đi.
(3). Nguồn nguyên tác: Poets.or
* Dịch và chú thích bởi Mộc Nhân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét