Trích Chương XXVI – Hồi ký Nguyễn Đăng Mạnh
Trần Đăng Khoa từ bộ dạng, cách nói năng (lẫn lộn n với l), đến thói quen ăn uống đều đặc nông dân: chỉ thích món thịt lợn kho, cá kho, rau muống luộc, lòng lợn chấm mắm tôm, không thích thịt bò, gà vịt, hải sản, không thích bia…
Vào khoảng năm 1975, báo
Phụ nữ Việt nam có đặt tôi viết một
bài về trường ca Tiếng hát người anh hùng của Trần Đăng Khoa. Bài ấy, tôi ký
tên con gái tôi: Nguyễn Thị Thanh Thuỷ. Nội dung cơ bản của bài viết là khẳng
định Trần Đăng Khoa là nhà thơ nông dân. Tất cả tài năng của anh đều do nông
thôn bồi dưỡng nên. Thành công hay thất bại của tác phẩm đều là do Khoa hoặc
nói bằng tâm hồn và ngôn ngữ nông dân của mình, hoặc mượn ý tưởng, cách nói của
tầng lớp xã hội khác.
Tôi tiếp xúc với Khoa
lần đầu tại nhà Khoa ở Nam Sách. Lúc ấy Khoa học lớp Tám ở trường cấp III Nam
Sách (Hồi ấy cấp III gồm 3 lớp 8, 9, 10). Một đoàn sinh viên sư phạm Hà Nội về
đấy thực tập. Tôi về thăm đoàn thực tập này và nhân tiện tạt về nhà Khoa một
lát. Tôi thấy Khoa ứng xử, tiếp đón, nói năng với khách rất đàng hoàng, chững
chạc, không có vẻ một cậu học trò lớp Tám. Về sau này chính Khoa nói với tôi:
“Người ta cứ bảo em hồi nhỏ rất hồn nhiên, nay không còn hồn nhiên nữa. Không
đúng. Hồi nhỏ em chẳng hồn nhiên gì cả. Nói dối như ranh. Và Khoa kể chuyện
này: “Một lần có một cuộc hội nghị y tế toàn miền Bắc họp ở tỉnh Hải Hưng. Các
ông phụ trách hội nghị đưa Khoa đến để khoe “thần đồng” của tỉnh. Thường họ đề
ra cho em làm thơ để thử tài. Ông Phạm Ngọc Thạch, bộ trưởng Bộ Y tế, tặng em
một cái bật lửa. Không hiểu sao lại tặng mình bật lửa? Tặng trẻ con, lại tặng
bật lửa để làm gì! Đúng là dớ dẩn. Em nghĩ bụng thế. Nhưng em lại phát biểu
trước hội nghị: “Bác tặng em cái bật lửa là rất có ý nghĩa. Đây là ngọn lửa
tượng trưng cho lý tưởng cách mạng. Em nguyện sẽ mang ngọn lửa này trong suốt
cuộc đời mình…” Cả hội trường vỗ tay ầm ĩ, khen thằng bé giỏi quá!
Từ ngày Khoa học trường
viết văn Nguyễn Du, tôi tiếp xúc với Khoa luôn. Có năm Khoa đến ăn Tết với gia
đình tôi, quan hệ rất thân mật. Khoa đúng là có tài, rất thông minh. Có lẽ Khoa
có ý thức mình là thần đồng nên chịu khó đọc sách, đọc sáng tác, đọc phê bình,
để có một vốn tri thức đàng hoàng, có thể ăn nói với đời. Khoa tỏ ra rất hoạt
bát. Mồm mép ghê gớm, phát biểu rất có chủ kiến, đầy tự tin, có phần kiêu ngạo
nữa. Những năm gần đây, tôi với Khoa thường được mời tham gia hội đồng chung
khảo của những cuộc thi sáng tác văn học do Nhà xuất bản Giáo dục, Hội nhà văn
hay tổ chức Văn hoá doanh nhân của Lê Lựu tổ chức. Tôi thấy Khoa rất to mồm,
nhiều khi tỏ ra muốn áp đặt tư tưởng của mình đối với hội đồng.
Khoa thường nói giọng
khẳng định dứt khoát, nhiều ý kiến sắc sảo, nhưng cũng lắm nhận định không
chính xác do vốn kiến thức còn lắm lỗ hổng. Tuy thế tôi vẫn thích nghe Khoa
nói. Tôi thích người nói thẳng thắn, có chủ kiến riêng, dù không đúng cũng gợi
cho mình suy nghĩ.
Dưới đây, tôi tường
thuật vài đoạn Khoa nói chuyện với tôi (tôi muốn ghi lại đúng giọng điệu, khẩu
khí của Khoa): “Văn học đang đổi mới. Không thể viết như cũ được nữa. Tất cả cũ
rồi, Các nhà thơ thời chống Mỹ vẫn khá hơn cả, song cũng tắc rồi. Nguyễn Duy
triển lãm thơ bằng cách vất thơ vào rổ rá, cối xay… là vớ vẩn lắm rồi! Nguyễn
Huy Thiệp cũng tắc. Vàng Anh cũng hết – một hồi ta đề cao hơi quá. Phạm Thị
Hoài có khá hơn. Nhưng cái mới chưa có, chưa xuất hiện. Văn xuôi có khá hơn.
Thơ thì có lẽ thời buổi này không phải là thời của thơ. Đây là thời của truyện,
của kịch, của phim, của tivi…”
“Hồ Xuân Hương không có.
Không có Hồ Xuân Hương! Đàn bà không tả cái của đàn bà hấp dẫn như thế “Gái uốn
lưng ong ngửa ngửa lòng”, đàn ông mới nói thế: “Cô gái ngủ ngày” là đàn ông
viết”.
“Em đã ghép mười câu thơ
của mười nhà thơ lại thành một bài hoàn chỉnh. Chứng tỏ thơ ta một thời rất
giống nhau, cùng một gương mặt. Em cũng ghép lại những câu thơ của Huy Cận lại
thành một bài thơ về vũ trụ. Lại ghép bốn nhà thơ, mỗi ông bốn câu, thành một
bài hoàn chỉnh.
“Ngoài sân rơi cái lá
đa, Lá rơi rất mỏng như là rơi nghiêng”. Nhiều người khen, Thực ra không hay
lắm, câu thơ trung bình thôi. Chỉ tả cảm giác.
Thơ hay là nói cái nội
tâm, cái tình, cái hồn. Như câu “Mái tranh ơi hỡi mái tranh, Trải bao mưa nắng
mà thành quê hương”.
“Phê bình văn học chỉ có
ba người: Hoài Thanh, Nguyễn Đăng Mạnh, Lê Ngọc Trà. Trà thực ra là nhà lý
luận. Cụ Mạnh lý luận không phải chỗ mạnh. Chỗ mạnh là phê bình tác phẩm. Cụ
rất tinh”.
Em không thích
bài Lá đỏ của Nguyễn Đình Thi, cả bài Lá Diêu Bông của
Hoàng Cầm. Chả có gì hay. Cụ phản biện đi, hay ở chỗ nào?”. Tôi nói: “Thơ
hay không phân tích, không giảng được”. Khoa: “Không phải thế. Nếu hay là cụ
phân tích được hết”.
Khoa khen bài Tiếng thu của Lưu Trọng Lư, không
có gì mà hay. Tôi nói: “Đấy cậu nói không có gì mà hay đấy thôi!” Khoa: “Không
phải, hai chuyện khác nhau, cụ đánh tráo khái niệm”. Nhật có bài thơ tên là
Tiếng thu. Có bốn câu khác hẳn. Nguyễn Vỹ dịch ra giống thơ Lưu Trọng Lư, rồi
người ta tưởng là Lưu Trọng Lư ăn cắp. Một vụ án văn học, oan cho Lưu Trọng
Lư”. “Nhà cổ Hà Nội không gọi là nhà cổ được. Một trăm năm, cổ gì! Tốt nhất là
phá hết khu phố cổ Hà Nội đi. Hội An mới thực là nhà cổ”. Khoa khi nói hay đế
chữ “đấy!” như là một thứ dấu chấm câu vậy: “Thầy hình dung không? Em nói thật
với thày, đấy! …Nguyễn Khải, Chế Lan Viên thông mình, là đầu bảng – đấy! Cụ
Mạnh viết ra tấm ra món. Thẩm văn rất tinh. Có văn. Nhiều người có ý mà không
có văn. Có ý mà không tải được ra văn, cứ tải ra chữ lại hỏng – đấy! Cụ Hiến
phát hiện thì đúng, nhưng triển khai ra thì như hụt hơi, như ngắn lưỡi – đấy!
TĐX (Trần Đăng Xuyền) tiếp xúc tay bo thì rất khá. Nhưng viết ra thì không ra
sao cả – đấy! Phải có mắt xanh, ông Xuân Diệu gọi là đầu mày cuối mắt. Phạm
Xuân Nguyên thông minh, nhưng thẩm văn kém. Mai Quốc Liên cũng vậy – đấy . Trần
Đình Sử có học, nhưng thẩm văn xoàng…”
Nói chung Khoa không
thích văn trí thức như văn Nguyễn Tuân, Nguyễn Đình Thi. Khoa nói dứt khoát với
tôi: “Đấy rồi thầy xem, mươi năm nữa người ta không đọc Nguyễn Tuân nữa đâu!”.
Trong Chân dung và đối thoại, Khoa chê Nguyễn
Tuân không biết uống nước trà. Bà Ân con gái cả của Nguyễn Tuân tức lắm. Bà
nói: “Cái thằng ấy chỉ biết ăn cua ăn cáy chứ nó biết uống trà là cái gì mà dám
chê ông cụ tôi. Tôi đã phục vụ ông cụ uống trà, tôi biết chứ. Pha trà phải kén
nước giếng ở một ngôi chùa là chuyện có thật (trong truyện Nguyễn Tuân gọi là chùa
Đồi Mai). Rồi hầm củi ủ than để đun nước pha trà như thế nào… Nó biết cái gì mà
dám nói láo!”. Hôm ấy, dự lễ trao giải thưởng Nguyễn Tuân cho sinh viên Đại học
Sư phạm Hà Nội, bà nói sôi sục. Anh Nguyễn Xuân Đào, con trai út Nguyễn Tuân,
phải can mãi.
Nhưng Khoa là tay chống
chế rất giỏi. Trong Chân dung và đối
thoại, Khoa chê cụ Ngô Tất Tố, trong Tắt
đèn cho chị Dậu bán con, so sánh với Fantine củaV.Hugo bán tóc, là vô nhân
đạo. Khoa bị phê phán là không hiểu ngày xưa người nông dân phải bán vợ đợ con
là chuyện phổ biến. Khoa chắc thấy mình đuối lý nên tìm cách chống chế. Hôm ấy
tôi và Khoa được trường chuyên Hùng Vương (Việt Trì) mời lên giao lưu với học
sinh. Khoa nói: “Tôi không phải không biết chuyện bán vợ đợ con của nông dân
nghèo ngày xưa. Chính tôi có một bà cô phải bán con. Nhưng cụ Ngô Tất Tố cho
chị Dậu đem con đến nhà Nghị Quế, khi nó bắt cái Tý ăn cơm của chó, lẽ ra phải
thôi, đem con về, chấm dứt luôn truyện ở đấy. Ai lại mẹ thấy con phải ăn cơm
của chó mà chịu được!”.
Tôi biết đấy là mồm mép
chống chế của Khoa, chứ trong Chân dung và đối thoại, Khoa có viết thế đâu!
Khoa có một hồi được mời đi nói chuyện khắp. Người nghe rât thích. Khoa biết
cách nói rất hấp dẫn. Một trong thuật hấp dẫn của Khoa là giỏi hài hước. Khoa
ghét cái gì là chế giễu rất ác. Thí dụ, Khoa định nghĩa thơ Lê Đạt: Người ta
nói “Tôi đi ăn cơm”, thì Lê Đạt viết “Cơm đi ăn tôi”.
Trong một cuộc nói
chuyện, Khoa dẫn thơ của Hoàng Hưng, Dương Tường để giễu cợt: Anh lang thang em… Anh mini em…Anh xanh xao
em… Anh tiết canh em… Khoa cố tình tách những cụm từ ấy ra khỏi văn cảnh,
biến chúng thành khôi hài.
Khoa có cách diễn đạt
rất tinh quái khi nhận xét lối phê bình của Nguyễn Hoà: “Nguyễn Hoà là tay phê
bình nghiệp dư, nhưng là nhà bóp dái chuyên nghiệp. Hoà thực hiện được hai “cú”
rất ngoạn mục: bóp vú Hà Minh Đức và bóp dái Đoàn Thị Đặng Hương”.
Khoa kể câu chuyện này
cũng vui: có một cô gái ở Sài Gòn kém Khoa hàng chục tuổi, nhưng vẫn tưởng Khoa
là một em thiếu nhi làm thơ. Cô gửi thư cho Khoa gọi Khoa là em, muốn kết nghĩa
chị em và khuyên Khoa chăm học, nghe lời cha mẹ, tập thể dục buổi sáng…
Nghe Khoa nói, chỉ nên
tin một nửa. Rất có thể chỉ là bịa cho vui. Khoa đặc biệt có tật nói dối. Nói
dối chẳng để làm gì cả. Một thói quen thế thôi. Thí dụ Khoa khoe, tập II Chân
dung và đối thoại đã viết xong. Có một bài viết về Nguyễn Đăng Mạnh. Có những
bài trả lời những người phê phán Chân dung và đối thoại tập I… Sách in như thế
nào, bìa ra sao, nhuận bút bao nhiêu. Khoa còn nói cho biết cả nội dung các bài
viết nữa. Khoa nói với tôi chuyện này dễ đã sáu, bẩy năm rồi mà tới nay vẫn
chẳng thấy mặt mũi tăm hơi gì. Mà khi nói, Khoa toàn báo cho biết sắp in đến
nơi.
Tôi nhớ cách đây dăm
năm, mồng một Tết, Khoa có đến tôi (ở Quan Hoa, Cầu Giấy). Khoa có kể cho vợ
chồng tôi nghe anh sắp viết một vở kịch vui: “Thị Nở cưỡi trâu ra tỉnh”. Cho
đến nay vẫn chưa thấy viết.
Người ta thường xì xào
về chuyện sinh lý của Khoa, giống như Xuân Diệu. Đã có người làm vè chế giễu.
Nhưng Khoa đã lấy vợ.
Tôi có được mời tới dự. Ngay hôm cưới, Lê Lựu, bạn chí cốt của Khoa vẫn không
tin Khoa có thể làm ăn được gì. Anh nói với tôi ngay ở tiệc cưới như thế. Nhưng
vợ Khoa có mang và sinh con gái. Khoa được thể nói phét: “Mình từng rắc con
nhiều nơi, con rơi con vãi của mình nay đã lớn, có thể bồ bịch với Trần Đăng
Xuyền được”. Khoa nói với tôi hôm ấy ở Cần Thơ, có mặt Trần Đăng Xuyền.
Khoa bây giờ là tay khôn
ngoan có tiếng, đối đáp rất sắc sảo. Tô Hoài nói, Khoa là quân sư quạt mo của
Hữu Thỉnh. Trong ban chấp hành Hội nhà văn khoá 7, Vàng Anh hay gây sự với Hữu
Thỉnh. Khoa là người đứng ra gỡ bí cho Hữu Thỉnh.
Theo chỗ tôi biết, Khoa
còn là quân sư quạt mo cho Lê Lựu nữa trong việc điều hành tổ chức Văn hoá
doanh nhân.
Hai tay nông dân này hợp
nhau trên mọi phương diện.
Láng Hạ 15.6.2007.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét