(Trích Luận ngữ Tân thư – Phạm Lưu Vũ)
Lời tựa: Nghe nói đến viếng nhà có tang thì cơm không
được ăn no, rượu không được uống cạn. Về đến nhà rồi thì hết ngày không ca hát,
không cười cợt, quần áo phải thay ra, ba ngày không được gần thê thiếp… Người
đang có tang thì cả năm không đi dự giỗ chạp, khai trương, cưới hỏi… của bất cứ
nhà ai... Chắc không chỉ vì “Lễ” quy định phải như vậy. Lại nghe nói sinh khí
thuộc về dương, tử khí thuộc về âm. Người thông minh, sáng suốt thuộc về dương,
kẻ u mê, lú lẫn thuộc về âm. Người lương thiện, tử tế thuộc về dương, kẻ bất
lương, đểu cáng thuộc về âm. Quân tử thuộc về dương, tiểu nhân thuộc về âm. Cả
đến thiện, ác; chân, ngụy cũng phân biệt như vậy, thiện thuộc về dương, ác thuộc
về âm.v.v… Thánh nhân đặt ra phép cúng tế quỷ thần, quy định “Lễ” đối xử với
người chết chắc không phải vì Thánh nhân mê tín dị đoan. Chính vì sợ sẽ diễn ra
cái buổi âm thịnh, dương suy trên cõi trần (gian) này vậy…
Chính văn:
Cảm ơn tác giả đã kí tặng bản sách hay |
Khổng Tử một hôm giảng về Lễ (phép tắc, pháp luật…). Lễ
của Ngài bao trùm cả cái nhẽ sinh tử của cuộc đời. Hết “sinh” rồi đến “tử”.
Riêng “Lễ” về “tử” của Ngài thì chung quy chỉ bốn bài sau đây là gồm hết. Thứ
nhất: Có cái chết là sự tiếp tục của những đạo lý lớn trong thiên hạ (“Tử vi
Thánh nhân” - chết thành Thánh nhân, như Nghiêu, Thuấn, Vũ, Văn Vương, Chu công
…). Thứ hai: Có cái chết là sự tiếp tục của một sự nghiệp trong đời (“Tử vi hiền
nhân” - chết thành hiền nhân, như Cơ Tử, Tỷ Can, Tử Văn, Quản Trọng…). Thứ ba:
Có cái chết đơn giản là sự trở về cõi vĩnh hằng (“Tử vi sa trần“- chết thành
cát bụi, lành như cát bụi, lẽ thường của vạn kiếp sinh linh). Song để đạt được
những điều đó, thì tất cả những người chết đều phải được người sống đối xử sao
cho đúng với “Lễ”. Thuận theo Lễ thì cát (gặp được yên ổn). Nghịch theo Lễ thì
hung (gặp phải hiểm họa), có khi hậu quả không biết thế nào mà lường được. Cái
đó gọi là: “Tử phù đạo tặc” (cái chết giúp rập cho trộm cướp). Giảng đến bài
này, Ngài nói: “Bản thân cái chết không có lỗi gì. Chính những kẻ đang sống mới
cố tình làm cho cái chết ấy biến thành một hiểm họa trong đời đấy thôi”. Nói đến
đó, Ngài bỗng trầm ngâm, chưa biết phải lấy thí dụ thế nào cho các học trò hiểu
thì vừa lúc ấy, gia nhân báo có người muốn xin vào gặp để biếu kinh sách. Khổng
Tử mừng rỡ nói:
- May quá! Kẻ mang cái thí dụ sinh động ấy đến vừa kịp
lúc, vừa kịp lúc.
Học trò nhìn nhau ngơ ngác, chưa hiểu Ngài nói thế là
có ý gì thì thấy một người ôm một chồng sách khệ nệ bước vào. Người ấy mặt chuột
tai lừa, đầu đội mũ cánh chuồn, trang phục cũng ra dáng kẻ sĩ, chỉ tội ánh mắt
hết sức u tối. Cẩn thận đặt những cuốn sách mạ vàng lên một chiếc đôn, người ấy
bước đến trước mặt Khổng Tử vái dài một cái. Chưa kịp nói gì thì Khổng Tử đã hỏi
ngay:
- Tiên sinh từ nước Vệ tới đây có phải không?
Người ấy giật nảy mình, trợn mắt kinh ngạc, hỏi:
- Cớ sao Phu Tử lại biết tôi là người nước Vệ?
Khổng Tử trả lời:
- Trên người tiên sinh có mùi tử khí. Vì thế mà tôi biết.
Người đó hoảng sợ rùng mình một cái. Vội vàng hỏi tiếp,
giọng có vẻ hơi bất bình:
- Chẳng hay Phu Tử muốn rủa tôi, mong cho tôi chết sớm
hay sao? Tôi đường đường đại diện cho kẻ sĩ của cả nước Vệ, còn đang sống khoẻ
mạnh, minh mẫn thế này. Tại sao Phu Tử lại bảo tôi có mùi tử khí?
Khổng Tử vẫn thản nhiên nói:
- Tất cả người nước Vệ hiện thời đều có mùi tử khí hết.
Vì thế, trong nước không ai ngửi ra đấy mà thôi. Khâu (tên tục của Khổng Tử)
này nghe nói tử thi thì phải được chôn xuống đất hoặc đốt thành tro bụi. Nếu để
quá một tuần (mười ngày), thì âm khí sẽ ám đến phạm vi một thành. Quá trăm
ngày, âm khí sẽ càng loang rộng ra, ám đến phạm vi châu, quận… Hôm trước Khâu
này xem thiên văn, trông về hướng địa giới nước Vệ, thấy âm khí ngùn ngụt bốc
lên, trùm khắp cả bờ cõi, ám lên đến tận trời. Tất trong nước có tử thi đã để
quá ba năm chưa chôn.
Người đó nghe nói thì sợ toát mồ hôi. Bèn nghĩ lại việc
nước mình. Quả vua Vệ là Linh Công chết đã lâu, nhưng đám con cháu chỉ mải lo
giành nhau ngôi báu, lại thấy cứ để như thế xem ra còn có cớ mà tha hồ bịp bợm.
Vì thế nhất quyết không chịu đem chôn. Thật là những kẻ vì lợi mà sẵn sàng quên
cả hiếu. Có biết đâu cái món âm khí ấy nó lại ghê gớm đến thế. Bèn hỏi:
- Vậy bây giờ Phu Tử bảo phải làm thế nào?
Khổng Tử nói:
- Lại còn làm thế nào ư?. Sở dĩ âm khí đã dâng lên
trùm kín cả bờ cõi, bởi nước Vệ của tiên sinh bây giờ, tất cả những gì thuộc về
âm đều đang thịnh, tất cả những gì thuộc về dương đều đang suy, danh và thực đều
loạn, thật và giả đều lẫn lộn. Điều ấy chỉ có lợi cho bọn ăn cướp mà thôi. Đó
chính là thời vận cực thịnh của lũ tiểu nhân và những kẻ chuyên nghề trộm cắp,
bịp bợm. Nay người chết thì phải đem chôn, thế thôi. Có điều, đã nhiễm phải âm
khí nặng như vậy thì người nước Vệ đời nay tất bị u mê, lại hay trí trá lắm,
khó mà tiếp thu được đạo lý. Cứ tiếp diễn mãi như thế này, e rằng thế gian ngày
nay không tìm đâu ra một qui tắc nào khả dĩ có thể áp dụng cho người nước Vệ được.
Có lẽ phải đợi đến những đời sau may ra…
Kẻ sĩ người nước Vệ tất nhiên chẳng đời nào chịu công
nhận những điều đó. Bèn hướng cặp mắt u tối về phía Khổng Tử mà cãi:
- Nước Vệ tôi xưa nay rất chú trọng đến việc dạy dân.
Những kẻ sĩ danh giá đi lại ngoài đường, ngoài chợ đông như rắc trấu, ai ai
cũng có thể làm ra văn chương, thi phú, chính sự được ca tụng hết lời, pháp luật
mỗi ngày mỗi đẻ ra những cái mới. Trăm họ yên ổn làm ăn, không ai nói ngược lại
cái điều mà kẻ bề trên muốn nghe. Lại có một nền giáo dục hoành tráng, vẫn thường
tự đánh giá là cao nhất nhì thiên hạ. Sao Ngài lại bảo người nước Vệ tôi u mê,
trí trá, không tiếp thu được đạo lý?
Khổng Tử trả lời người kia mà như muốn nói với cả các
học trò của mình:
- Dạy học mà không hề thấy dạy cách làm người, chỉ dạy
cách làm tiền. Chưa học làm người đã bổ làm quan chỉ vì chạy chọt hoặc là con
ông, cháu cha. Thậm chí khối kẻ làm quan rồi mới đi học. Lại còn tha hồ mua bán
danh hiệu, quan tước… Thì đó là cái nền giáo dục gì vậy? Dạy dân bằng đức hơn
là bằng lệnh. Huống chi nước Vệ bây giờ chỉ ra sức chú trọng đến việc nhồi nhét
cho học trò những kiến thức sặc mùi âm khí, dùng bịp bợm làm quốc sách giáo dục,
lấy đen làm trắng, lấy không làm có, lấy ác làm thiện… Kẻ trên leo lẻo dối trá
không biết ngượng mồm, kẻ dưới uốn mình nịnh hót không biết xấu mặt. Lại tùy tiện
đẻ ra cái gọi là pháp luật để lừa mị, cưỡng ép người ta phải công nhận mình. Lại
nhân danh trăm họ để thi hành bạo ngược, không cho ai có quyền được nghĩ tới
chân lý, không cho phép ai được nói ra sự thật, khiến cho người người u mê, nhà
nhà lú lẫn, nhìn gà hóa cuốc, nhìn kẻ cướp hóa người ngay, đánh đồng lưu manh với
lương thiện… Từ đó con người sinh ra thói nhịn nhục, đớn hèn, nhất nhất chỉ biết
chạy theo của cải, hư danh… Dạy dân như thế thì khác nào ngu dân có chủ ý, ngu
dân bằng mọi giá, mọi thủ đoạn. Cái gọi là nền giáo dục ấy càng “hoành tráng”
bao nhiêu thì càng hỏng nặng bấy nhiêu. Làm hỏng một nhà đã phải ăn năn, sám hối.
Đằng này lại làm hỏng cả một nước thì tội lỗi để đâu cho hết. Thế mà không gọi
là u mê, trí trá thì gọi là cái gì?
Kẻ sĩ người nước Vệ kia nghe Khổng Tử thuyết liền một
hồi như vậy mà vẫn không cho làm phải, nét mặt vẫn có vẻ ấm ức, không phục. Quả
là sự u mê đã ngấm đến tận xương tuỷ. Phải cái tội y đang ở vào địa vị là
khách, chẳng lẽ lại cãi nhau mãi với bậc Thánh nhân đã nức tiếng thiên hạ này.
Song nghĩ bụng cũng phải cố vớt vát thêm vài câu để giữ thể diện quốc gia. Y
bèn chỉ vào đống sách mang theo và nói:
- Phu Tử bảo người nước Vệ tôi hiện toàn những kẻ u
mê, trí trá. Vậy sao lại có thể viết ra những cuốn kinh sách, những bộ giáo
khoa mạ vàng như thế này được. Chính tôi được sai mang sang đây tặng Phu Tử, để
Phu Tử bổ sung vào kho tàng kinh sách của Ngài cho thêm phần phong phú đấy.
Khổng Tử nghe y nói thì vội vàng dùng một tay kéo vạt
áo lên che mặt, tay kia xua lấy xua để mà bảo:
- Mang về ngay đi. Mang về ngay đi. Những thứ gọi là
kinh sách với lại giáo khoa gì đó của nước ngài càng nặng mùi âm khí lắm. Nước
Lỗ ta từ lâu đã vứt hết vào sọt rác rồi. Không tin ngài cứ ra ngoài bãi rác mà
bới thử xem. Hãy tìm trong những mớ giấy lộn ấy, may ra vẫn còn sót một ít đấy.
Kẻ sĩ người nước Vệ đành tiu nghỉu ôm đống kinh sách của
nước mình ra về. Bài giảng của Khổng Tử về “Lễ” đến đó cũng vừa chấm dứt. Hôm ấy,
trong số các học trò ngồi nghe Khổng Tử nói, có Tử Lộ (Trọng Do) là người cũng
không hẳn tin rằng nước Vệ lại hỏng đến mức ấy, bèn quyết chí sang bên đó làm
quan một phen xem sao. Tử Lộ những tưởng với đức độ, học vấn và cái dũng của
mình, thì có thể cứu được dân chúng nước Vệ thoát khỏi mê muội, gian xảo chăng!
Kết quả việc không thành. Tử Lộ chưa kịp thi thố điều gì thì đã bị chết bất đắc
kì tử tại ngay chính nước Vệ. Thế mới biết cái thứ âm khí ấy ở nước Vệ quả là rất
độc đối với người quân tử.
Thương thay!
Có lẽ từ câu chuyện trên mà về sau, các nhà chép sử
thường ca ngợi nước Lỗ là một nước có “Lễ” sáng sủa nhất thiên hạ thời bấy giờ
chăng?
1 nhận xét:
Đăng nhận xét