Mộc Nhân
có một thời trú nhà thương điên thứ
thiệt
nói những điều trần thế xăm xoi
nhét con chữ vào máy Scan cắt lớp
ghi thêm hồ sơ bệnh án khùng toi
ngày ngộ độc giáo điều không thuốc
chữa
muốn nhảy lầu hay cắt đứt thần kinh
đêm ám ảnh vài bóng ma lộng lẫy
nhìn vào gương thoáng bóng ảo hình
ra khỏi đường phập phù ngộp thở
bỗng u sầu giữa lấp lánh đô thành
nằm thật
lâu nghe tủi hờn của nắng
rồi
thình lình xâm chiếm thật nhanh
thèm trú
ngụ trong căn phòng khoá trái
để nghe
âm thanh vòi vĩnh bên ngoài
bỗng
thấy tình thương một hôm trốn chạy
và giấc
mơ bốc mùi nồng hoai
rồi một hôm từ nhà thương điên xuất
viện
làm những điều cuồng nhiệt bất ngờ
úp lồng ngực vào máy X quang bấm
nút
thấy tim
mình tràn dịch vu vơ
tự nhốt
mình ngồi thiền bất động
biết tâm
hồn chằng chịt vết thương
kí ức
đảo điên sắp đến ngày lành lặn
bỗng đâu
đâu vài nhát cắt vô thường
ta thú
nhận mình điên nhiều hơn tỉnh
nghe mùi
tử thi lẩn khuất giữa loài người
nhìn vào
đôi môi biết điều giả dối
giấu sau
nụ cười là tròng mắt trêu ngươi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét