25/1/23

2.657. SNOW - by Louise Glück

  “Snow” (Tuyết) là một bài thơ ngắn trích trong tập Ararat (1990) của Louise Glück. Nội dung bài thơ nói về ký ức ngày thơ ấu đáng nhớ của Louise Gluck với người cha. Những câu thơ thật giản dị, hình ảnh chân thực, mang theo niềm vui hồn nhiên của một đứa trẻ khi được cha cõng trên vai. Sâu xa hơn, có thể đó là cách mà người cha để cho con mình cảm nhận thế giới tự nhiên từ góc nhìn khác hơn so với ngày thường để con thấy rằng thế giới thật mênh mông, kì lạ khi chúng ta đứng trên một tầm cao.


 TUYẾT
Mộc Nhân dịch từ nguyên tác:
Snow - by Louise Glück
 

Cuối tháng mười hai: cha dẫn tôi

đến New York, xem xiếc.

Cha giữ tôi

Trên đôi vai trong cơn gió rét:

những mẩu giấy trắng

bị thổi qua các thanh tà vẹt đường sắt.

 

Cha tôi thích

đứng như thế, để giữ tôi

nên ông không thể nhìn thấy tôi.

Tôi nhớ là

mình đã nhìn thẳng về phía trước

vào thế giới mà cha tôi nhìn;

tôi đã học cách

chú ý đến sự trống rỗng của nó,

tuyết dày

không rơi mà quay cuồng xung quanh chúng tôi.

 * Text Available Here 

 

Không có nhận xét nào: