Mộc Nhân
hoàng hôn
tôi nhìn qua cửa sổ bệnh viện
sương mỏng như khói thuốc lá
từng vệt băng ngang qua ngọn đồi và vườn cây phía bên kia
trên tầng 4
vài tháp ăng-ten với đỉnh nhọn
dây điện len giữa được neo buộc tinh tế
chúng nhô lên giữa các khối nhà
chọc vào trời chiều
như mũi kim đâm qua da bệnh nhân
bầu trời từ tầng cao có màu trắng đục
như lá phổi mờ soi trên phim âm bản
chúng che phủ lồng ngực
nơi phát ra những cơn ho
ho thét gào
ho đau đớn
ho nghẹn thở
ho khùng khục
ho không nín chịu được
tất cả thành một dàn đồng ca thống khổ
tôi nhìn những mái nhà chung quanh
chúng được che chở bởi hàng cây xanh thẫm
những chậu hoa nhiều màu hoàn hảo nở rộ
khác với hàng trăm hình hài bệnh tật
run rẩy trong các tầng lưu bệnh
nơi này không ai cười nhạo Chúa
không ai oán trách trời
khi người ta nhìn thấy địa ngục
chúng tôi đã trải qua một kỳ nghỉ dưỡng không mong muốn
cánh tay đầy vết đâm qua vein
run rẩy đón một món ăn từ thiện
với lồng ngực phập phồng
khi nhận ra thở là một nhu cầu
mà đôi khi con người phung phí
cơn thịnh nộ của chúng ta giờ đây là điều vô thường
sám hối của chúng ta giờ đây cũng là điều vô thường
và mong mỏi của chúng ta giờ đây là đoạn kết vô thường
khi đứng trước tiền sảnh của ngôi mộ
đâu đây có tiếng bíp bíp không đều phát ra từ cỗ máy y tế
như tiếng kêu rên ngắt quãng, rời rạc, cuối cùng
bầu trời hoàng hôn đã chuyển sang màu tro xám
đầu óc tôi trống rỗng
buồng phổi tôi đông cứng
trái tim tôi loạn nhịp
mạch máu tôi dày lên
cổ họng khô và giọng đã khan
một con dơi đêm bay lạc qua phòng bệnh
sự im lặng trải rộng trên những hành lang
sau đêm nay có thể có một cái chết
ngày mai có người chuyển viện
hoặc chuyển giường chuyển khoa
ngày kia có người xuất viện
những người gặp nhau nơi đây sẽ trở thành bạn
mối quan tâm của họ không phải thơ ca, gái đẹp, tiền bạc
mà là sức khỏe và những cơn ho
mong rằng cuộc chia tay của họ sẽ rất lâu
mới gặp lại
không phải tại nơi này
và tôi vẫn còn niềm tin rằng
bệnh viện là một trải nghiệm đáng nhớ
hơn mọi trải nghiệm trên đời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét