Mộc Nhân
Bên kia những ngọn núi
cỏ cây đang đợi tôi
nơi định mệnh nằm trong sự tĩnh lặng sâu thẳm của đất
ở đó tôi sẽ tìm thấy kho báu
là tình yêu vĩnh cửu trú ngụ trong những cánh rừng
Mộc Nhân
Bên kia những ngọn núi
cỏ cây đang đợi tôi
nơi định mệnh nằm trong sự tĩnh lặng sâu thẳm của đất
ở đó tôi sẽ tìm thấy kho báu
là tình yêu vĩnh cửu trú ngụ trong những cánh rừng
Lê Đức Thịnh
“Những ngọn núi là tượng đài bất diệt của trái đất” (Mountains
are earth’s undecaying monuments) – Nathaniel Hawthorne.
bình minh nhìn chằm chặp vào khuôn mặt
khi chúng tôi lên đỉnh dốc Bằng Am
trước mắt là mây và vách đá
nhìn xuống là những bãi bồi Đại Hồng
quốc lộ và cầu Hà Nha như cây thước gác qua dòng Vu Gia
Mộc Nhân
Trong hầu hết các tự điển tiếng Việt đều giải nghĩa “mục đồng” là trẻ chăn trâu bò (mục: trâu bò, rộng hơn là gia súc; đồng: đứa trẻ); có sách còn chua thêm rành rẽ: đây là từ cũ, hay dùng trong văn chương. Ngày nay, người ta hay gọi vui là “trẻ trâu”; về nghĩa là tương đồng tuy nhiên ba từ này khác nhau về sắc thái ý nghĩa: (a) mục đồng: mang sắc thái trang trọng; (b) trẻ chăn trâu: mang sắc thái bình thường, trung tính; (c) trẻ trâu: mang sắc thái suồng sả, coi thường, diễu cợt – có khi là vui đùa. Tùy theo ngữ cảnh hay sân si hoặc nhã hứng mà người ta tùy nghi nhả chữ.
Trích chương XVII – Hồi ký Nguyễn Đăng Mạnh
Tôi quen Thanh Tịnh từ hồi làm Tổng
tập văn học Việt Nam, tập 30A, 30B. Tôi tuyển một số truyện ngắn của ông
trong tập Quê mẹ. Ông cứ cám ơn tôi
mãi về chuyện này. (Năm 1982, Thanh Tịnh tặng tôi tập thơ của ông. Ông ghi lời
đề tặng: “Kính tặng anh Nguyễn Đăng Mạnh quý mến với lòng biết ơn chân thành”).
Thực ra đó là do chất lượng các tác phẩm của ông. Tôi rất thích tập truyện Quê mẹ. Ông viết rất hay về những người
đàn bà nhà quê hiền lành, chất phác ở một vùng sông nước miền Trung. Văn của
ông thường ẩn dấu một nụ cười hóm hỉnh kín đáo và rất nhân hậu.
Mộc Nhân
Bài đã đăng trên Tc Đất Quảng số 235, tháng 7/2024
Dường như càng ngày càng có nhiều người chọn/ xem việc đi bộ, chạy bộ là một cách để thư giãn và cải thiện sức khỏe. Vậy, riêng với các nhà văn, liệu việc đi bộ có ảnh hưởng, tác động gì đến hoạt động sáng tác nói chung và chất lượng sáng tạo tác phẩm nói riêng hay không? Đây có vẻ là một câu hỏi hơi kỳ khôi nhưng lại khá thú vị.