Mộc Nhân
Tôi tin vào mùa đông khắc nghiệt
bên trong có một mùa hè
tôi tin vào mùa lá rụng
có nỗi buồn tĩnh lặng tôi yêu
Tôi tin vào mùa xuân
bên trong có mùa phai nhạt
tôi và thời gian luân chuyển
bên trong mọi thứ đều có mùa
Băng tuyết vẫn yêu cây cối
dù cho nhau nụ hôn lạnh lùng
tôi biết mùa chảy trong huyết quản
máu tim lên huyết áp 200
Mùa ký ức, lụi tàn và khát vọng
mùa vùi trong nỗi nhớ sương mai
mùa hoa thơm và ngày hè khốc liệt
đi qua trong hân hoan, tôn kính, kiên trì
Mùa đẹp nhất đã qua và mùa cuối của người sắp tới
mùa chạm vào ta trong chiều bâng khuâng
ngắm đàn chim thiên di về phía núi
thấy hồn ta đã cắm rễ với mùa
Ánh sáng mùa làm tôi choáng ngợp
nấm đất của mùa tôi nhẩm lời kinh
buồn vui nào cũng từ mùa từ tạ
tình yêu nào cũng khởi sinh từ mùa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét