Nguyên tác "Reunion" - Louise Glück (“The Seven Ages” -2001)
Bản dịch: Mộc Nhân
Louise Glück & Cựu TT Mỹ Obama |
MN: Có lẽ đối với đông đảo bạn đọc, kiểu thơ mới, hiện đại, của Louise Glück là không thể hiểu một cách dễ dàng; thậm chí là không thể hiểu thông điệp trong một số bài thơ là gì . Tuy nhiên mỗi kiểu thơ (hoặc bài thơ) đều có tiếng nói, hàm ngôn riêng của nó và tất nhiên tiếng nói ấy không dễ tiếp cận với mọi người cả về ý nghĩa lẫn kết cấu, ngôn từ . Bằng những bài thơ ấy, Glück cũng đã chứng minh rằng ta hoàn toàn có thể biến cách diễn đạt nào đó trở thành thi ca với âm điệu tự nhiên đáng kinh ngạc. Trong thi ca của bà có giọng thơ khẩn trương của Eliot, nghệ thuật lắng nghe nội tâm của Keats hay sự im lặng tự nguyện của George Oppen. Bà viết nên thứ thi ca mơ màng, gợi tả, gợi lên những ký ức và những hành trình, nhưng thỉnh thoảng dừng lại lưỡng lự trước những tri kiến mới. Thế giới đấy được giải thoát trôi dạt đi, chỉ để rồi xuất hiện trở lại như một phép lạ dẫu đôi khi khá phức tạp.
Trong bài thơ này, các
bạn sẽ thấy cách ngắt dòng khó chịu, những câu thơ văn xuôi dài đầy tính tự sự
(về hình thức); cách diễn ý khó hiểu khá xa lạ với thơ Việt. Thông điệp trong
bài thơ (theo thiển cảm của tôi): dù con người có khác biệt về mọi mặt, mâu thuẫn
nhau đến mức nào đi nữa nhưng chúng ta vẫn có thể ngồi lại với nhau để đối thoại,
đàm luận về những điều mà trước đây là không thể (tất nhiên, kèm theo thông điệp
ấy là những diễn ngôn về triết học, xã hội học…)...
***
HÒA HỢP
Chợt nhận ra,
sau hai mươi năm, họ thích nhau,
Bất chấp những
khác biệt lớn (một người là bác sĩ tâm thần, một người là quan chức thành phố),
những khác biệt
có thể đã được dự đoán:
sự khác biệt về
thị hiếu, về khuynh hướng, và bây giờ, về sự giàu có
(một là nhà
văn, một là người hoàn toàn thực tế và có khiếu hài hước; hai người vợ thân mật
và hiếu kỳ lẫn nhau.)
Và khám phá này
cũng là khám phá bản thân, về những năng lực mới:
họ, trong cuộc
trò chuyện này, giống như những nhà hiền triết vĩ đại,
những triết
gia họ từng đọc (không bao giờ cùng nhau), những người đàn ông thành đạt và thông
tuệ cõi thế,
nói năng với tất
cả sự cuốn hút và sôi nổi và cởi mở háo hức để rồi
tuổi thanh
xuân nổi tiếng quá sức phi lý. Và những điều này được thêm thắt
một sự khoan
dung và độ lượng sâu rộng, vượt ra khỏi sự khinh miệt hoặc đề phòng.
Bây giờ, rất
hân hạnh được nói về cách mà
cuộc sống của
họ phát triển, giống nhau ở một số mặt, ở những khía cạnh khác nhau khá sâu sắc
(mặc dù mỗi người đều có nỗi buồn chôn sâu, hoặc ẩn giấu hoặc hiển lộ): giờ hãy
nói về sự khác biệt,
một lần nữa, để
nói về mọi thứ đã diễn ra, hoặc chỉ một phần
của một loại bạo
lực đe dọa, là bản cáo trạng dành cho đối tượng. Trong chừng mực
khi chủ đề
nâng cấp và định hình một cuộc đối thoại, chủ đề này sẽ thu hút chúng (trong sự
vĩ đại của nó)
trước đây dường
như không có lòng tốt và ý chí kiên định
sở hữu. Thời
gian đã ủng hộ họ, và bây giờ
họ có thể thảo
luận cùng nhau từ nội tại, để nói,
điều mà trước
đây, họ không thể.
***
- Louise Glück có 2 bài thơ cùng nhan đề “Reunion”. Do nội dung 2 bài khác nhau nên tôi dịch nhan đề “Reunion” trong bài này là “Hòa hợp”; bài “Reunion” (trong tập Meadowlands – Ecco, 1996) là “Đoàn tụ”.
-------
Nguyên tác: REUNION
- By Louise Glück
It is
discovered, after twenty years, they like each other,
despite
enormous differences (one a psychiatrist, one a city official),
differences
that could have been, that were, predicted:
differences in
tastes, in inclinations, and, now, in wealth
(the one
literary, the one entirely practical and yet deliciously wry; the two wives
cordial and mutually curious.)
And this
discovery is, also, discovery of the self, of new capacities:
they are, in
this conversation, like the great sages,
the
philosophers they used to read (never together), men
of worldly
accomplishment and wisdom,
speaking with
all the charm and ebullience and eager openness for which
youth is so
unjustly famous. And to these have been added
a broad
tolerance and generosity, a movement away from any contempt or wariness.
It is a
pleasure, now, to speak of the ways in which
to speak of
everything that had been, once, part
of a kind of
hovering terror, is to lay claim to a subject. Insofar
as theme
elevates and shapes a dialogue, this one calls up in them (in its grandeur)
kindness and
good will of a sort neither had seemed, before,
to possess.
Time has been good to them, and now
they can
discuss it together from within, so to speak,
which, before,
they could not.
----
* Text
available: here
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét