24/10/20

1.890. HOA LY BẠC - THE SILVER LILY

Nguyên tác: "The Silver Lily" - Louise Glück, from The Wild Iris (The Ecco Press, 1992). 
                  Bản dịch: Mộc Nhân


         Thơ của Louise Glück là những mảng lập thể của cảm xúc. Nhiều bài thơ của bà là những dụ ngôn được “khai triển linh hoạt từ những xúc cảm tại một thời điểm, tạo nên chủ âm định mệnh đặc trưng" (nhà phê bình Frank Bidart). Đề tài hoa Lily được bà khai thác qua nhiều bài thơ với cảm hứng từ vẻ đẹp mà nhận thức về sự tàn phai; từ khởi đầu mà nghĩ đến cái kết; từ sự sống mà nhận ra cái chết… 

HOA LY BẠC 

Đêm lại trở mát, như những đêm 
xuân sớm, và lại yên tĩnh. Liệu 
em có nói lời lo âu? Riêng chỉ có 
chúng ta lúc này; chúng ta không có lý do gì để im lặng. 


Em có thấy, trong cả khu vườn - trăng tròn nhô lên. 
Anh không muốn nhìn thấy ánh trăng tròn tiếp theo sau. 

Mùa xuân, khi trăng lên, có nghĩa 
thời gian là vô tận. Những bông hoa tuyết 
nở và khép lại, những chùm 
hạt phong rơi trượt xuống nhợt nhạt. 
Màu trắng bao phủ, trăng lên trên cây phong bàn. 
Và tại chỗ nách, nơi cây tách nhánh, 
những chiếc lá non cây thủy tiên dưới ánh trăng 
mềm mại màu xanh bạc. 

Chúng ta đã cùng nhau đi quá xa về phía kết giờ đây 
sợ kết thúc. Những đêm này, anh không còn chờ nữa chắc chắn 
Anh biết đoạn kết nghĩa là gì. Và em, kẻ đã ở bên một người đàn ông 
sau những tiếng khóc đầu tiên, 
hãy đừng hân hoan, như nỗi sợ, không phát ra âm thanh? 

---------------------

Mộc Nhân dịch từ nguyên tác:

THE SILVER LILY - Louise Glück 


The nights have grown cool again, like the nights 
of early spring, and quiet again. Will 
speech disturb you? We're 
alone now; we have no reason for silence. 

Can you see, over the garden - the full moon rises. 
I won't see the next full moon. 

In spring, when the moon rose, it meant 
time was endless. Snowdrops 
opened and closed, the clustered 
seeds of the maples fell in pale drifts. 
White over white, the moon rose over the birch tree. 
And in the crook, where the tree divides, 
leaves of the first daffodils, in moonlight 
soft greenish-silver. 

We have come too far together toward the end now 
to fear the end. These nights, I am no longer even certain 
I know what the end means. And you, who've been with a man 
after the first cries, 
doesn't joy, like fear, make no sound?

Không có nhận xét nào: