Nguyên tác: "The White Lilies" - Louise Gluck, The Wild Iris (Ecco, 1992)
Bản dịch: Mộc Nhân
Hoa Lily - Lilies (Tiếng Việt là hoa Ly, Bách hợp, Huệ tây, thuộc họ Loa kèn, có hương thơm đặc trưng, có nhiều loại với các màu sắc khác nhau). Hoa Ly trắng biểu tượng cho vẻ đẹp, kiêu hãnh, sự trinh trắng và đức hạnh. Trong Kinh Thánh, Lily trắng được nhắc đến bằng dụ ngôn "vị tông đồ khoác áo choàng trắng hy vọng". Bài thơ của Louise Gluck có tựa nói về hoa Lily, không miêu tả nó cụ thể mà chỉ gợi tả qua vẻ đẹp: như chiếc giường đầy sao nằm giữa khu vườn (a bed of stars), không khí đầy mùi thơm của hoa (scented air). Vẻ đẹp của Lily trắng có sức quyến rũ khiến người làm vườn nấn ná không muốn trở về dù đêm lạnh đang xuống. Họ cũng sợ đến lúc hoa sẽ tàn phai (terror: it could all end) và lúc đó sẽ không còn gì nữa. Tất cả sẽ vô ích dù vấn vương, đê mê như thuốc phiện. Louise Gluck có 3 bài thơ về hoa Ly: Ly trắng, Ly bạc, Ly vàng. Chủ đề của 3 bài đều nói về vẻ đẹp và sự tàn phai (sự sống và cái chết). Chỉ có những ai hiểu được điều đó mới biết cách “giải thoát khỏi sự hào nhoáng” (to release its splendor).
HOA LY TRẮNG
Khi một người đàn ông và người đàn bà làm
khu vườn giữa họ
như
một chiếc giường
đầy sao, ở đây
họ nấn ná
trong buổi tối mùa hè
và buổi tối trở
lạnh cùng với
nỗi sợ của họ: nó
có thể kết
thúc, nó có khả năng
tàn phá. Tất cả,
tất cả
có thể bị mất,
qua không khí đầy mùi thơm
những cây cột
buồm mảnh mai
vươn lên vô
ích, và đằng xa,
biển nổi lên
những cây thuốc phiện -
Này, cưng. Điều
ấy không làm tôi bận tâm
bao nhiêu mùa
hè tôi sống để trở lại:
một mùa hè này
chúng ta đi vào vĩnh cửu.
Tôi đã cảm thấy
đôi tay bạn
chôn tôi để giải
thoát sự hào nhoáng.
---------------
Mộc Nhân dịch từ nguyên tác:
THE WHITE LILIES by Louise Gluck, The Wild Iris (Ecco, 1992)
As a man and woman make
a garden between them like
a bed of stars, here
they linger in the summer evening
and the evening turns
cold with their terror: it
could all end, it is capable
of devastation. All, all
can be lost, through scented air
the narrow columns
uselessly rising, and beyond,
a churning sea of poppies-
Hush, beloved. It doesn’t matter to me
how many summers I live to return:
this one summer we have entered eternity.
I felt your two hands
bury me to release its splendor.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét