Nguyên tác: “Sunset” - by Louise Glück, from "The Wild Iris" - The Ecco Press, 1992.
Bản dịch và giới thiệu:
Mộc Nhân
Trong bài thơ này, tác giả cũng là chủ thể trữ tình hóa thân thành lời thần thánh - xưng tôi (I) nhưng ẩn mặt và hiểu rõ bạn (you): hiểu rõ sự tuyệt vọng (despair), mất niềm tin (have no faith) khi lời khẩn cầu của bạn không được trả lời; đồng thời cũng hiểu rõ mình: nỗi buồn của tôi là không thể hồi âm bạn (my sorrow that I cannot answer you).
Những đối thoại đó đã tái hiện cuộc đấu tranh nội tâm và đời sống tinh thần con người trongững nh mối mâu thuẫn giằng xé. Hai thực thể mà tâm hồn của họ giao nhau trong thế giới niềm tin, tâm linh nhưng rất tự nhiên dù là thời khắc hoàng hôn đời người (sunset) để rồi cuối cùng họ vẫn luôn vươn tới (reach), hồi đáp (answer, response), hiển lộ (be apparent) với nhau – không phải bằng thanh âm ngôn từ mà là thanh âm tự nhiên: trong gió nhẹ đêm hè (the breeze of the summer evening).
Với ý nghĩa đó, bài thơ “Sunset” của Glück như một trải nghiệm mạnh mẽ để soi sáng cuộc sống
đương đại; hoặc theo cách khác là xem xét kỹ hơn các cách chúng ta kết nối với
nhau trong cuộc đời.
* Tham khảo nguồn: AmericaMagazine
HOÀNG HÔN - của
Louise Glück
Niềm hạnh phúc
lớn của tôi
là thanh âm giọng
nói của bạn mang đến
réo gọi tôi
ngay cả trong tuyệt vọng; nỗi buồn của tôi
là không thể hồi
âm bạn
trong diễn
ngôn mà bạn chấp nhận là của tôi.
Bạn không có
niềm tin vào ngôn ngữ của riêng mình.
Sao bạn lại đầu
tư
quyền lực vào
những ký hiệu
Bạn không thể
đọc đúng chút nào.
Vậy mà giọng của
bạn vẫn luôn vươn tới tôi.
Và tôi trả lời
liên tục,
sự tức giận của
tôi đang dịu
khi mùa đông trôi
qua. Sự dịu dàng của tôi
sẽ hiển lộ với
bạn
trong gió nhẹ
đêm hè
và trong những
ngôn từ mà trở thành
sự hồi đáp của
chính bạn.
* Mộc Nhân dịch từ nguyên tác:
SUNSET by
My great
happiness
is the sound
your voice makes
calling to me
even in despair; my sorrow
that I cannot
answer you
in speech you
accept as mine.
You have no
faith in your own language.
So you invest
authority in
signs
you cannot
read with any accuracy.
And yet your
voice reaches me always.
And I answer
constantly,
my anger
passing
as winter
passes. My tenderness
should be
apparent to you
in the breeze
of the summer evening
and in the
words that become
your own response.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét