Mộc Nhân
Những thằng tóc bạc đã thưa
tiếng dzô dzô
cũng âm thừa giữa trăng
gặp nhau chuyện cũ mà rằng
cuối sông đầu bãi cuốn phăng
nửa đời
đò ngang bến dọc ma trơi
trời xanh đèo dốc
cuộc chơi phừng phừng
những bóng hình đã rưng rưng
mưa chiều nắng sớm
đã từng ngã nghiêng
đôi khi vườn cải rất hiền
cầm tay lén lút
bỗng nhiên đứng hình
ánh trăng lưu lạc bóng mình
câu thơ xăm trổ
giữa tình phù vân
gặp nhau chuyện vẫn lần đân
phố phường quạnh quẽ bàn chân hoang đàng
khuấy vào ly
rất hiên ngang
nâng ly lấp ló
muôn vàn
đớn đau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét