13/8/22

2.478. BẢN SONATA MÀU XANH – John Ashbery

    Mộc Nhân dịch từ nguyên tác: “Blue Sonata” – by John Ashbery, trong tập thơ Houseboat Days – Những ngày trong mui thuyền (1977).

Vài đề dẫn ngắn gọn, cần thiết trước khi bạn đọc bài này:

- John Ashbery là nhà thơ nổi tiếng người Mỹ, thế kỷ XX. Ông được coi là ứng cử viên hàng đầu của Hoa Kỳ cho Giải Nobel Văn học trong nhiều năm nửa cuối thế kỷ XX & đầu XXI, nhưng ông chưa bao giờ được trao tặng danh hiệu này.

- Thơ ông chịu ảnh hưởng của chủ nghĩa biểu hiện trừu tượng (abstract expressionism). Phong cách của Ashbery là sự kết hợp giữa các yếu tố: tự phản ảnh (self-reflexive), nhiều giọng điệu (multi-phonic), tự sự rời rạc (vaguely narrative), văn hóa đại chúng (pop culture) và hàm ngôn (allusion).

- Thơ của Ashbery hấp dẫn không phải vì nó mang lại sự thông thái mà bởi vì sự khó nắm bắt và lời hứa bí ẩn trong những dòng chữ. Ông giành được nhiều giải thưởng thơ ca danh giá của Hoa Kỳ. Nhiều vị giám khảo nổi tiếng thú nhận rằng: không hiểu một từ/ câu nào trong bản thảo đoạt giải nhưng vẫn không thể chối từ trao giải cho thơ Ashbery.

- Đọc đầy đủ một tiểu luận về John Ashbery tại đây

 

BẢN SONATA MÀU XANH

Dịch bởi Mộc Nhân 

Nguyên tác: BLUE SONATA - by John Ashbery from Houseboat Days (1977)


Rất lâu rồi đó là lúc bắt đầu tựa như lúc này

Là lúc này nhưng được thiết lập trên một sự trái khuấy mới

Theo cách không xác định. Đó là lúc này, một lần nữa

Nhìn từ xa, là định mệnh của chúng ta

Không có vấn đề gì khác có thể xảy ra với chúng ta. Nó là

Quá khứ hiện hữu mà các đặc trưng của chúng ta

Ý kiến ​​của chúng ta được thực hiện. Chúng ta là một nửa

Và không quan tâm đến phần còn lại. Chúng ta

Có thể nhìn thấy đủ xa về phía trước để

Phần còn lại ẩn nấp quanh buổi tinh mơ.

 

Chúng ta biết rằng phần của ngày đều đến mỗi ngày

Và cảm thấy nó có quyền của nó, vì vậy

Chúng ta có quyền của mình trong chừng mực

Rằng chúng ta đang ở bên trong chứ không phải ở ngày khác

Hoặc nơi khác. Thời gian tương thích với chúng ta

Cũng giống nó tự tưởng tượng, nhưng cũng đã trôi xa

Chúng ta không từ bỏ từng chút một, hơi thở

Đang hình thành trước khi có thể được nhìn thấy,

Hoặc đang thấy, dường như tất cả những điều ấy có ý nghĩa vào lúc này.

 

Những điều sắp được nói đến

Đã đến rồi đi và vẫn được nhớ đến

Như đang hiện hữu gần đây. Có một chút tò mò

Ở nơi căn cốt của một số điều mới, nó mở ra

Trong một dấu hỏi như con sóng mới tràn bờ.

Đến để ban tặng, rồi từ bỏ những gì chúng ta đã có,

Chúng ta có, chúng ta hiểu, đã tiếp nhận hoặc đang tiếp nhận

Bởi những gì đã đi qua, vẻ sáng láng và rực rỡ

Của những thứ gần đây bị lãng quên và hồi sinh.

Mỗi hình ảnh thích hợp trong vị trí, cùng với sự bình an

Không cần có quá nhiều, chỉ vừa đủ.

 

Chúng ta sống trong tiếng thở dài của hiện tại.

Nếu đó là tất cả những gì cần có

Chúng ta có thể hình dung lại nửa kia, được suy ra

Từ bóng dáng của những gì được nhìn thấy, theo cách

Chèn ý tưởng vào thể cách của chúng ta

Nên làm vậy. Nó sẽ trở thành bi kịch nếu tương hợp

Vào không gian tạo ra bởi sự chưa tiếp cận của chúng ta,

Để tạo ra diễn ngôn thuộc về nơi ấy,

Để tiến trình xuất hiện thông qua việc truy tìm

Những từ ngữ từ một hồi ức mờ nhạt

Chạm vào không gian đó theo cách

Để nó nguyên vẹn. Tuy nhiên, rốt lại chúng ta

Thuộc về nơi này, và đã di chuyển một khoảng cách đáng kể

Những gì đã qua là vẻ ngoài

Còn sự hiểu biết về nó đã được khẳng định.


* Text Available Here

* Tham khảo: Poetryfoundation

* Tuyển thơ: JohnAshbery's Nest

* Dịch và chú thích bởi Mộc Nhân




 

Không có nhận xét nào: