Mộc Nhân
Khi lên mười, trăng như trái bóng
chẳng ai tranh giành giữa sân chơi
lên mười ba, trăng như chiếc đĩa giữa trời
hết thức ăn, để nguyên sau cuộc tiệc
Lên mười sáu, tôi thấy trăng diễm tuyệt
trăng và sao, những người bạn hiền lành
mười tám, tự lúc nào - trăng bỗng đồng hành
xoắn vào máu tôi những đêm thờ thẩn
Tôi đứng giữa đời, ngắm trăng thấy mình lận đận
dõi theo ngày trăng khuyết bi thương
mây tối mưa khuya trăng đẹp não nường
tôi tạo hình trăng trên từng ký tự
Lên hai mươi, trăng đã thành phụ nữ
dù trăng bước qua thiếu nữ độ nào
ngắm đường cong đầy đặn nôn nao
với sắc vàng khiến tôi u mê hoang dã
Trăng tạo thủy triều kéo tôi theo mệt lả
lấp đầy trong tôi những khoảng trống mơ hồ
thề với trăng là lời không nhân chứng giữa hư vô
tôi cất giấu, bởi trăng qua bao mùa tê tái (1)
Ba, bốn mươi vẫn còn nhau mê mải
dù nguyệt thực, trăng máu đổi sắc đêm dài
trăng đi qua lúc nào cũng đẹp Giêng Hai
dù phía kia, tôi không nhìn ra khoảng tối (2)
Nương náu dưới trăng thẳm sâu bối rối
sáu mươi, thấy trăng soi tôi dựa vách tường
lời trăng mạ vàng, trái tim tôi mắc kẹt mười phương
tôi từ biệt hành tinh
còn trăng mãi
là vĩnh cửu.
------------
Chú thích:
(1). Một gợi ý từ câu của nhà văn Anh, William Shakespeare trong vở Romeo and Juliet: “Do not swear by the moon, for she changes constantly then your love would also change” (Đừng thề với trăng, vì trăng thay đổi liên tục rồi thì tình yêu của bạn cũng sẽ đổi thay).
(2). Một gợi ý từ câu của nhà văn Mỹ, Mark Twain: “Everyone is a moon, and has a dark side which he never shows to anybody” (Mọi người là một mặt trăng và có một phía tối mà trăng không bao giờ cho ai thấy).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét