Mộc Nhân
những lần chiêm bao thấp thoáng
núi xa mờ bóng chim chiều
đường mưa em về hun hút
sương nghiêng bờ cỏ liêu xiêu
hạt buồn rơi trên đồi núi
ngày buông sũng nước mong chờ
tiếng chim lay mình tỉnh giấc
chiền chiện bóng nhòe vu vơ
níu cong một vành trăng khuyết
hoàng hôn đợi ánh mặt trời
cõi người bao điều phù phiếm
câu thơ tan nỗi chơi vơi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét