Mong muốn về cuộc sống vĩnh cửu luôn là khao khát của con người nhưng thời gian hữu hạn mang lại giá trị cuộc sống thực sự. Cuộc đời ngắn ngủi của chúng ta không chỉ là cuộc đời duy nhất chúng ta có, mà là cuộc đời duy nhất chúng ta nên mong muốn.
Bức tranh "Khu vườn" (Garden) của Vincent van Gogh |
Bài thơ “Field
Flowers” (Hoa đồng nội), trong "Wild Iris" của Louise Glück được viết dưới góc nhìn của hoa đồng nội. Tác giả mượn lời của những
bông hoa trên cánh đồng (đại từ "I") nhằm chế nhạo khao khát về sự vĩnh cửu của
con người (đại từ "You"): “your gaze rising over the clear heads of the wild buttercups into
what?” (ánh nhìn của bạn vượt khỏi ngọn mao lương dại để làm gì?); “better than
earth? how would you know” (Tốt đẹp hơn trần gian sao? làm sao các người biết)…
HOA ĐỒNG NỘI
Mộc Nhân dịch
“Field Flowers” - from "Wild Iris", by Louise Glück (1)
Bạn đang thổ lộ gì?
Bạn muốn đời sống vĩnh cửu à?
Thật sự các bạn có hấp dẫn bởi điều đó
không?
Chắc có
Các bạn đừng nhìn chúng tôi, đừng nghe
chúng tôi
Trên làn da rám nắng của bạn
có phấn hoa mao lương vàng:
tôi đang nói với bạn,
Bạn chú mục vào chòm cỏ cao lúc lắc bên
kia rào.
Ôi, linh hồn! linh hồn!
Chỉ nhìn vào nội tâm là đủ sao?
Xem thường nhân loại là một chuyện,
nhưng sao lại xem thường cõi lòng của
cánh đồng.
Ánh nhìn của bạn vượt khỏi ngọn mao lương dại
để làm gì?
Ý tưởng cạn cợt về thiên đàng của bạn: chẳng thay đổi.
Tốt đẹp hơn trần gian sao?
Làm sao các người hiểu được
Kẻ không ở nơi này cũng không ở nơi kia,
đang đứng ở giữa chúng tôi? (2)
* Dịch và chú thích bởi Mộc Nhân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét