Bài thơ “The White Rose” (Hoa hồng trắng), trích trong tập “The Wild Iris” của Louise Glück là lời của Hoa hồng trắng. Hoa nói với con người (đại từ “You” – người, bạn) về đời sống ngắn ngủi, mong manh của mình trong khu vườn.
Nhưng hồi đáp từ con người chỉ là sự im lặng, lời của hoa là tiếng vọng trôi đi giữa thinh không cùng vài dấu hiệu về con người khá mơ hồ lẩn vào bóng mờ buổi sớm hay đêm đen. Và cuối cùng, Hoa hồng trắng nhận ra con người cũng chỉ là thực thể sống gởi như cây hoa kim ngân (nghĩa bóng là tầm gởi – là người lữ hành tạm trú)… và họ là mảng tối phía sau ánh sáng mà thôi.
Mộc
Nhân dịch
Nguyên
tác: “The White Rose”, from “The Wild Iris”, by Louise
Glück
Có
phải đây là trái đất?
Vậy,
tôi không thuộc về nơi này.
Còn
bạn là ai trong khung cửa sổ sáng ánh đèn
lúc
này bị che khuất bởi những chiếc lá rung rinh
từ
cây kim ngân?
Bạn
có thể sống nơi tôi sẽ không thể tồn tại
Ngoại
trừ lúc đầu hè
Suốt
đêm những nhánh cây mảnh khảnh
đong
đưa xào xạc nơi cửa sổ sáng đèn.
Hãy
giải thích cho tôi biết đời sống của tôi;
Các
bạn chẳng tỏ dấu hiệu nào
Mặc
dù tôi gọi bạn trong đêm:
Tôi
không giống các bạn,
Thân
thể tôi chính là lời tỏ bày,
không
thể tan vào thinh lặng –
Và trong buổi sáng giá lạnh
Mặt
đất còn phủ bóng đen
Những
âm vọng lời tôi nói trôi đi,
Màu
trắng bàng bạc từ từ pha loãng bóng đen
Dẫu
sao, cuối cùng bạn cũng có một chỉ dấu
Thuyết
phục tôi, rằng bạn cũng không thể sống nơi này
Hoặc
hiển thị cho tôi biết bạn không phải ánh sáng
mà
tôi đã kêu cứu
chỉ
là mảng tối phía sau mà thôi.
---------------------
Tham khảo (1): thefreelibrary
Nguồn nguyên tác: từ file audio
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét