Trong cuốn tiểu luận American Originality (2017), Louise Glück viết: “Thơ tồn tại bởi vì nó ám ảnh và nó ám ảnh bởi vì nó song hành với những bí ẩn hoàn toàn sâu sắc và trong sáng; không được thể hiện đầy đủ, không thể giải thích hoàn toàn, không thể nào luận bàn rốt ráo” (Poetry survives because it haunts and it haunts because it is simultaneously utterly clear and deeply mysterious; because it cannot be entirely accounted for, it cannot be exhausted).
KINH CHIỀU
Mộc Nhân dịch (1)
Nguyên tác: “Vespers, I know what you
planned”, from “The Wild Iris”, by Louise Glück (2)
Con không còn tự hỏi người đang ở đâu nữa
Người đang ở trong vườn; đang ở bên John,
Giữa cát bụi, vô hình, đang cầm cái xẻng màu xanh
Đây là cách người làm vườn: mười lăm phút nỗ lực,
Mười lăm phút trầm tư mặc tưởng.
đôi khi con ở bên người cùng chia sẻ nhiều
việc vặt
nhổ cỏ, tỉa rau diếp; đôi khi con trông coi
từ đầu nhà đến cuối vườn
mãi đến hoàng hôn chiếu lên đám hoa ly ly đầu
tiên:
suốt thời gian đó, sự bình an
không bao giờ rời khỏi người.
Nhưng nó tràn qua con
không phải chất dinh dưỡng nuôi giữ hoa
mà là ánh sáng rạng ngời
xuyên qua thân cây trơ trụi.
VESPERS - I DON’T WONDER WHERE YOU ARE
I don’t wonder where you are anymore
You’re in the garden; you’re where John is,
in the dirt, abstracted, holding his green
trowel.
This is how he gardens: fifteen minutes of
intense effort,
fifteen minutes of ecstatic contemplation.
Sometimes
I work beside him doing the share chores,
weeding, thinning the lettuces; sometimes I
watch
from the porch near the upper garden until
twilight makes
lamps of the first lilies: all this time,
peace never leaves him. But it rushes
through me,
not as sustenance the flower holds
but like bright light through the bare tree.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét