5/3/23

2.698. KHÚC GIANG TẤU THÁNG BA

     Mộc Nhân - A Prose Poem, for Internation Woman's Day - 8/3

Pic: nghệ sĩ Huỳnh Hà - Hội An


Khi đám sương bao phủ khu vườn vào sáng sớm và những cơn mưa nhỏ buổi sáng xuất hiện, mùa đông đã lui vào giấc ngủ của nó. Mọi thứ mở ra hay khép lại đều đầy xúc cảm và gợi: “Mùa đông là bức tượng đá/ Mùa xuân là tranh màu nước/ Mùa hè là bức sơn mài”.

Những con đường trở nên đẹp và kỳ lạ hơn. Có giao thoa giữa mùa đông trong cái se sắt với thời điểm trọng xuân hoa rộ lá xanh và tiếng gọi của hè trong nắng nhẹ ban trưa.

Gió ve vuốt trên ngọn cây, những cành lá lấp lánh đung đưa.

Mọi thứ làm bừng sáng những bông hoa xuân cho đến khi nó tàn rũ vào đầu hè để mở ra mùa mới. Còn hôm nay vẫn đang xuân.

Thật khó so sánh nơi nào, thời điểm nào đẹp hơn hay thích hơn: phố xá hay làng quê; trung du hay miền biển, sớm hay chiều, đêm hay ngày…

Mọi thứ đều có vẻ đẹp riêng: “Nếu bạn không thích mùa đông/ Bạn không xứng với mùa xuân”“Đôi khi chúng ta không nhận ra vẻ đẹp của mùa/ vì lẽ chúng ta đang hạnh phúc”. Những niềm vui như vậy luôn mang theo sự điên rồ và sức mạnh trong mỗi chúng ta.

***

Trời là chủ nhân của gió, đất là thống soái của hoa cỏ. Và chúng ta là người sở hữu trái tim mình với tình yêu, làm chủ cuộc chơi say sưa và đôi khi quá đà làm hư hỏng vài cánh hoa.

Nội lực của chúng ta thật mạnh mẽ và dồi dào. Tiếng cười của bạn khiến mùa đông và nỗi buồn phải lui xa. Bạn tôi đi chơi trong giá lạnh ban sớm bị cảm lạnh nhưng tôi đã bình luận rằng: “Em ho ra những tiếng cười, thuốc ho của em là những đóa hoa, vạch màu trên nhiệt kế là đôi môi em chỉ dấu thân nhiệt chuẩn và làn khói trong hơi thở của em làm sương đẹp hơn”.

Rồi chúng ta sẽ thấy lại những gì gió đã xua tan và sương phủ mờ trong tinh mơ. Những cánh hoa mềm mại như chiếc lông thiên nga cong và khẽ lay động như sắp vỗ cánh. Mỗi ngọn cây là mái tóc được trang sức, tô điểm và tỏa sáng.

Chúng ta đã quên đi ngày héo rũ của những bông mai, sắc màu đã nhợt nhạt của chùm hoa thược dược sau tháng Giêng, quên đi tuổi già cận kề, quên ngày cuối đời người và ngày tái sinh cằn cỗi của cây lúa sinh khôn: “Tôi dừng lại ngắm cây lúa sinh khôn/ Sự tái sinh của nó thực ra là cảnh báo lụi tán/ Nhưng là dấu hiệu cho mùa mới”.

***

Tháng Ba xua tan sương, tháng Tư nắng khuất phục và nhường vương quốc của mình cho tạo vật tháng Năm.

Thời gian khỏa lấp sự hối tiếc được sinh ra từ niềm vui khi nó trôi qua trong niềm đam mê, chỉ để lại giấc mơ hay lời tạ ơn. Chắc chắn tiếng cười sẽ nối tiếp như nó đã từng như thế trong bốn mùa.

Có phải bàn chân của bạn đang đi trên những con đường dài vô tận như đôi cánh của loài thiên di giữa cơn gió mùa của biển trời.

Có phải ánh sáng mềm mại của buổi bình minh phía đông soi trên bầu trời làm sáng tầm nhìn  của bạn? Có phải tiếng nói vang vọng của bạn nhắc cho mọi người biết rằng tâm hồn của bạn đã chiến thắng, trái tim của bạn đang phấn chấn trỗi dậy sau một giấc ngủ dài. Có phải cuộc sống hòa với thế giới và với bạn? Và bạn đã không phí hoài mọi ngày đã sống, lời đã giãi bày hay điều đã ban - nhận...

Hơi thở của đôi môi bạn là tự do, âm thanh từ bài hát của bạn là sự sống, nhịp đập trái tim bạn là tình yêu. Chúng ngự trị trong vương quốc hạnh phúc thiêng liêng tự do của bạn: “Tự do làm đẹp như hoa/ Tự do xâm lấn như nắng/ Tự do tưởng tượng như cái lạnh”.

Và trái đất biết ơn bạn vì vẻ đẹp bạn mang lại sự sống cho đất đai trong tương quan đất đai cũng mang lại vẻ đẹp cho bạn.

Tinh thần của bạn không bị dập tắt khi bạn đi qua những con dốc đứng. Tâm hồn bạn không khô quắt khi những nụ hoa đã héo và cây thông rụng lá.

Tháng Ba bừng lên tiếng cười. Tháng Ba bời bời nụ hôn có đất trời làm chứng – “Không việc gì phải giải thích/ Anh chỉ cần nó hiển thị”.

***

Và khi đôi môi anh phả ra làn hơi rồi tan biến vào khuôn miệng em thì tự nhiên, chúng ta áp sát ngực vào nhau. Làn hơi ấy không mất đi trong hư không mà được giữ ấm trong trái tim, truyền đi trong lời thì thầm bên vành tai và nuôi dưỡng trong bàn tay của vị thần tháng Ba – dẫu hiểu rằng “Những đóa hoa mùa xuân/ Như mối tình đầu/ Chỉ biết bung nở và sẵn sàng tàn phai”.

--------

Phụ chú:

1. “Giang tấu” là một thuật ngữ âm nhạc chỉ về một đoạn nhạc dạo nằm giữa bài hát. Giang tấu là khúc nhạc quan trọng trong bản phối, chuyển tiếp, ngưng nghỉ giữa ca khúc và quan trọng nhất tạo nên vẻ đẹp thẩm mỹ của nó. Trong bài này, tôi nghĩ tháng Ba như một khúc “giang tấu” đẹp đẽ của đất trời giữa xuân qua hạ - khúc nhấn xúc cảm của tâm hồn và tình yêu.

2. Những câu/ đoạn thơ trong bài trích rải rác từ các bài thơ của Mộc Nhân.

3. Viết nhân ngày Phụ nữ 8-3.



Không có nhận xét nào: