* Bài này trích trong tập thơ "The Wild Iris", của Louise Glück
Vài lưu ý như đã nói ở những bài "Vespers" trước: (a) Tựa Vespers nghĩa là Kinh chiều nhưng những bài này không phải là lời kinh hay cầu nguyện mà chỉ là những đối thoại hay độc thoại giữa con người với Chúa. Nội dung lời thoại thường là trách móc, than vãn, cảnh báo.. xoay quanh mối quan hệ giữa người với thánh thần. (b) Do tựa "Vespers" được sử dụng đến 10 lần trong tập thơ nên tôi kết hợp với câu thơ đầu tiên của mỗi bài để phân biệt chúng. (c) Để hiểu bài này, mời bạn đọc tài liệu theo link có trong chú thích số (1) bên dưới.
KINH CHIỀU/ NGƯỜI TƯỞNG CHÚNG CON KHÔNG BIẾT
Nguyên tác: Vespers, from "The Wild Iris", by Louise Glück (3)
Người tưởng chúng con không biết.
Nhưng chúng con đã từng biết, trẻ con cũng biết điều này.
Giờ đây xin đừng bỏ đi –
Chúng con đã sống dối để thỏa hiệp với người.
Con nhớ ánh nắng đầu xuân,
Con đường bờ kè bị cây vinca đan dày
Con nhớ là đã nằm trên đồng, ôm lấy người anh trai.
Giờ đây xin người đừng bỏ đi –
Chúng con từ chối ký ức để làm nguôi lòng người.
Chúng con bắt chước người, kể những những trừng phạt.
Con không nhớ hết, chỉ nhớ một ít:
Sự lừa dối bắt đầu bằng lãng quên.
Con nhớ những điều nhỏ nhặt
Cây hoa mọc dưới gốc táo gai, chuông trên cây hải song
Không phải tất cả, nhưng đủ để biết người hiện tồn.
Ai khác có lý do để tạo ra những nghi ngờ
giữa anh trai và em gái thì họ chỉ là kẻ hưởng lợi,
để chúng ta náu mình vào cô đơn?
Ai đó ghen tị với mối quan hệ mà chúng ta có
Như để nói với chúng ta rằng
Không phải trần gian mà là thiên đường
chúng ta đã đánh mất?
(1). Tài liệu tham khảo: tại đây
(2). Nguồn Anh ngữ: tại đây
(3). Toàn tập thơ "The Wild Iris": tại đây
* Dịch và chú thích bởi Mộc Nhân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét