Trong bài thơ này, người nói độc thoại hướng đến Chúa (You) trong một sự kiện chưa diễn ra, đó là Ngày Tái lâm (Parousia). Lời thoại trong bài này ít gay gắt hơn các bài "Vesper" tôi đã dịch và luận trước, nhưng cơ bản vẫn là trách móc Chúa ít quan tâm đến hạnh phúc con người, bỏ rơi con người. Dẫu vậy loài người và cỏ cây vẫn sống, sinh - diệt
Bức tranh: Tôn giáo nguyên thủy (Original Religious) của họa sĩ người Gruzia, Kakha Bakhtadze |
KINH CHIỀU: NGÀY TÁI LÂM (1)
Mộc Nhân dịch (2)
Nguyên tác: "Vespers:
Parousia", from "The Wild Iris", by Louise Glück (3)
Tình yêu của đời con
người đã đánh mất và con thì hồi xuân từ nhiều năm qua.
Không gian tràn đầy âm nhạc đồng trinh.
Trước sân cây táo điểm hoa
Con cố gắng chinh phục người,
Đó là điều cốt yếu con đang viết ra.
Nhưng người đã đi biệt tăm,
như trong cuốn tiểu thuyết Nga
viết ra nhiều điều con chẳng thể nhớ.
Cuộc đời đẹp làm sao
nhưng nhiều thứ không thuộc về con.
Con nhìn bông hoa héo rũ, không còn phấn hồng
những cánh hoa già cỗi, màu ố vàng
rơi bềnh bồng trên thảm cỏ tươi xanh
lay động khẽ khàng.
Người là vô vi
biến ảo nhanh vào một ảnh tượng, một làn hương.
Người hiện hữu khắp mọi nơi
là cội nguồn của thông thái và thống khổ.
------------
(1). Parousia: Ngày Tái lâm (còn gọi
là giáng sinh lần thứ hai của Chúa). Theo niềm tin trong Kitô giáo (và cả
trong Hồi giáo), đây là ngày mà Chúa sẽ trở lại sau "lần đến đầu
tiên". Ngày này cũng là ngày tận thế, Chúa trở lại để phán xét và cứu rỗi con người. Niềm tin này dựa trên những lời tiên tri cứu thế trong
sách Phúc Âm cũng như được nói đến trong giáo lý Kitô giáo – dẫu quan
điểm về bản chất của sự kiện Parousia giữa các giáo phái có sự khác nhau.
(2). Nguyên tác: tại đây
(3). Bản dịch tập thơ “The Wild Iris”: cập nhật tại đây
VESPERS: PAROUSIA – Louise Glück
Love of my life, you are lost and I am
Young again.
A few years pass.
The air fills with girlish music;
In the front yard The apple tree is studded
with blossoms.
I try to win you back,
That is the point of the writing.
But you are gone forever,
As in Russian novels, saying
A few words I don't remember
How lush the world is,
How full of things that don't belong to me
I watch the blossoms shatter, no longer
pink,
But old, old, a yellowish white The petals
seem
To float on the bright grass,
Fluttering slightly.
What a nothing you were,
To be changed so quickly
Into an image, an odor
You are everywhere, source
Of wisdom and anguish.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét