Pastoral (Bức tranh đồng nội) - from A Village Life (2009), by Louise Glück
Tập thơ A Village Life của Louise Glück, viết về
những câu chuyện miền quê. Đây là lời tự tình về mối quan hệ giữa loài người với
thiên nhiên và cái chết dưới cái nhìn khá sâu sắc về đời sống của tác giả.
Các diễn giả của Glück trong mỗi bài thơ đi sâu vào tâm hồn con người trong sự
quan sát và diễn ngôn bằng cơ chế trần thuật. Glück dựa trên tính phổ quát của
các giá trị cộng đồng để tạo ra những câu chuyện trong tập thơ này.
Nhà phê bình Willard
Spiegelman khi đánh giá về tập sách, cho rằng cách thể hiện chất trữ tình của
cuốn sách mang những nội dung cộng đồng, hơn là tự truyện và “gợi ý cho số phận
chung của chúng ta". Điểm chung mà cuốn sách này khám phá, giống như phần
lớn thơ của Glück, là cái chết và sự chuyên chế mà nó áp đặt lên con người cũng
như tự nhiên và cuối cùng là nhận thức của chúng ta về thiên nhiên.
Ở một góc nhìn khác, nhận
thức đó vừa hoài cổ vừa không tưởng.
Bức tranh đồng nội (Postoral) của
Louise Glück không phải là hoài niệm
về một quá khứ tốt đẹp gắn với đạo đức, sinh thái hay văn hóa mà hướng góc nhìn
về phía trước, đặt ra các chất vấn về tầm nhìn của con người - con người không
phải là trung tâm của mọi thứ cũng không phải là mục đích tuyệt đối của sự sáng
tạo.
Ngôi làng hư cấu trong
Pastoral mà chúng ta thấy ở đây là một nơi đầy phức tạp, giữa văn hóa và thiên
nhiên. Có thể nói, nó thách thức chúng ta trải nghiệm bản ngã động vật của
mình, một bản ngã quan tâm đến sự hung dữ, bản năng bao quanh mỗi cá thể.
BỨC TRANH ĐỒNG NỘI
Mộc Nhân dịch
nguyên tác: Pastoral - from A Village
Life (2009), by Louise
Glück
Mặt trời đã lên khỏi núi
đôi khi có sương mù
nhưng mặt trời luôn ở phía sau
sương mù không thể sánh được
mặt trời đốt vệt sương
giống như trí tuệ xua tan xuẩn ngốc
khi sương tan, bạn nhìn thấy đồng cỏ.
Không ai thực sự hiểu được
vẻ hoang dã ở nơi này
rình rập con người
chết chóc là thực.
Vậy nên người ta chạy trốn – đào thoát khỏi nơi này
họ nháo nhác giũa bao điều lựa chọn -
Nhưng không có tín hiệu từ mặt đất
gởi đến được mặt trời. Va đập
chống lại thực tế đó, con người bị lạc lối.
Khi quay trở lại, tình cảnh còn tồi tệ hơn
họ nghĩ rằng họ đã thất bại trong thành phố,
không phải do phố thị
họ đổ lỗi cho dạy dỗ: tuổi trẻ đã trôi qua
giờ họ im lặng trở về, giống như cha của họ.
chủ nhật, ngày hè, họ dựa vào bức tường phòng khám,
hút thuốc lá. Hồi tưởng thời khắc
họ hái hoa cho bạn gái -
Làm cho các cô gái hạnh phúc - nghĩ mình đẹp
nhưng họ nhớ thành phố
buổi chiều đầy người mua sắm và chuyện trò
Nhưng bạn làm được gì khi không có tiền...
Tôi nghĩ, tốt hơn bạn nên ở lại;
bằng cách đó, những giấc mơ không làm hỏng bạn.
lúc hoàng hôn bạn có thể ngồi bên cửa sổ
dù sống ở đâu, bạn đều nhìn thấy cánh đồng, dòng sông
hiển hiện mà không cần tự huyễn hoặc -
Với tôi, nơi đây an bình. Mặt trời mọc; sương mù
tiêu tan lộ ra núi đồi mênh mông
bạn có thể thấy đỉnh núi trắng, ngay cả trong mùa hè
và bầu trời thật xanh,
những cây thông nhỏ chống lên như những ngọn giáo—
Khi đã mệt mỏi vì đi bộ, bạn nằm xuống cỏ.
khi đứng dậy, bạn có thể nhìn thấy khoảnh khắc
cỏ nơi bạn nằm hằn dấu thân hình.
rồi bạn quay nhìn lại, như thể bạn chưa từng làm vậy.
Giữa trưa hè. Những cánh đồng tít tắp
yên bình, đẹp đẽ.
giống như những vệt bướm đen
hoa anh túc rộ mùa.
-------------
* Nguồn nguyên tác: Text Available Here
* Dịch và đề dẫn bởi Mộc Nhân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét