Mộc Nhân
Những cơn mưa tháng mười hai
rơi ngoài khung cửa sổ
tôi nghe hơi lạnh mùa đông chạm vào da
và se sắt trong trái tim
Nơi này không có em
lập đông như tiếng thở dài len vào khe cửa
tìm lại nơi chúng ta đã từng
thời gian và căn phòng của chúng ta
khí lạnh và hơi ấm cũng của chúng ta
Cơn mưa tháng mười hai đang rả rích ngoài kia
như là tâm trạng
như là sự mù quáng của những giọt nước mắt
và ký ức của tôi đào thoát
như những chuyến xe chạy ngoài kia
Tôi để nó bước vào vòng tay lạnh giá của mưa
trên bậc thềm, nước tạt vào mặt
để ký ức sũng nước
như một bông hồng lỗi mùa chìm trong mưa rét
và ai sẽ cứu nó
trong giấc phục sinh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét