Mộc Nhân
Tháng Tư
anh nhặt lời nói dối đan trong bóng cây
ngắm những ngôn từ nhảy múa trong đêm hư ảo
chảy dàn dụa cùng hơi thở dồn dập của em
rồi biến mất vào ngày trầy xước
khi tiếng ve cào rơi vài cánh
phượng sớm
anh độc thoại lặng câm suy niệm
với mây mù nhuộm ráng đỏ
với gió xuyên thủng vài nách lá
với bóng mình dài theo vạt nắng đìu hiu.
em có dối lừa trong ngày này không
mà những thì thầm dịu dàng thành lặng im bỏ ngõ
mất hút vào chập choạng cùng câu kinh đọc vội lạc trong tiếng
chuông chiều
mất hút cùng giọng ri rỉ của loài chim lạ được phóng sinh
bên con đường bụi mù
mất hút hình hài vào bóng tối để đi vào bên kia lãng quên.
***
Tháng Tư
anh vớt ngày nói dối từ giấc mơ cỗi già rầm rì tiếng kêu bên vực
phù nề bóng mình tuổi xanh chảy máu
phù du đời vong thân huyễn mộng cào xới một nỗi đau.
phù phiếm mùa xuân mệt lã trên ngực em thơm tho trườn qua
chiêm bao
đêm bặt âm xô dạt tiếng dương cầm vật vờ trong sự an bài
của một đoản khúc
anh té ngã trong mơ khóc ngày tật nguyền giữa lòng hố đen vũ
trụ
mò mẫm chẳng tìm thấy em đâu giữa thiên hà sa số
giữa điệp trùng nhân loại chọn dối lừa làm bội thực niềm vui
Lời nói dối hôm qua hay hôm nay chẳng có gì để xác tín
vì chúng ta đang cô đơn trong hình hài của mình.
vì nhịp thở mà anh nghe được từ trái tim là khoảnh khắc tối
bình an
vì tiếng khóc mang theo suối nguồn thành cuộn sóng mộng mơ
vì những vần thơ viết cho em không thể nào là thứ ngôn từ băng
hoại
vì sự thật nằm trong nụ hôn và những điều vô ngôn
vì thế giới đã lụi tàn cùng những lọc lừa
và vì em đã được mẹ cha sinh ra trong ngày nói dối
nhưng đã cùng anh mang theo tình yêu chân thật
để chúng ta cùng bay lên lặng lẽ từ đường chân trời
đón bình minh trên những chiếc lá non đẫm sương trong bóng đêm
nghe chảy tràn một khúc ca chân thực từ bụi mù giả dối
như ánh sáng nào
cũng bước ra từ bóng tối tàn phai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét