Mộc Nhân
"Xin em giữ lại hình hài
xin Đào vẫn thắm và mai vẫn vàng..."
1.
sông Bung
mưa có còn rơi
giống như em
chạm vào đời của
ta
những ngày Thạnh Mỹ hoang
tà
bén duyên tức khắc
2.
khuya Đồng Râm
đã bao
lần
đi qua hết
những nẻo gần
lối xa
cõi vô thường
chốn ta bà
dù thưa sợi nhớ
vẫn là
khắc ghi
3.
em tôi
bản thể nhu mì
yêu nhau đành đoạn
sá gì
chiếu chăn
đôi khi
trôi nổi mảnh
trăng
để rồi gặp lại
không bằng
người dưng
4.
sông Thanh ngày lũ
vô chừng
em xa như bóng
lừng khừng nước nôi
ngày đã nhạt
khúc đãi bôi
ta về lại
bỗng núi đồi trầm kha
5.
ngẫm cùng trời đất bao la
giấc chiêm bao
đã rời xa
cõi tình
ngã nghiêng vớt vát nỗi mình
lòng như sơn cước
thình
lình chuyển mưa
6.
rưng rưng mùa trở khi vừa
khoanh tay vào
những ngày
chưa biết gì
ngáp dài
năm tháng qua đi
một đời phong nhụy
ngẫm bi
hài trò
7.
dệt thành ký ức tàn tro
con đường vô ngại
mà dò dẫm
chân
khôn nguôi
ngơ ngẩn bần
thần
một thời mắt biếc
bao lần
nhớ nhung
8.
lửa lòng còn cháy bập bùng
tương tư đục khoét
tận
cùng óc tim
hóa thành trầm tích im lìm
để ngàn sau
mãi đi tìm cố nhân
9.
bình minh
xõa tóc ân cần
mở trời dị biệt
cho lần
này thôi
ta về đóng cửa đơn côi
hóa thành ngữ điệu
từ hồi
lập ngôn
10.
ký sinh vào
chốn lưu tồn
niềm đau bỡn cợt
với hồn tịnh
yên
thời gian giấu mặt thật
hiền
cùng bao con chữ
an nhiên hình
hài
11.
tháng mười
rồi cũng mốt
mai
mùa thu thảng thốt
khi vài
lá rơi
những con đường
đến chân
trời
xin cho nắng ấm
làm vơi muôn
trùng
12.
ngút ngàn
ta nhấm lao
lung
cho say nhân ảnh
cho lùng
bùng quên
trở về một nỗi không tên
đành làm cô lữ
bập bênh vô
thường
13.
chùn chân một kiếp
mê
hương
ngắm nhìn ngọn lửa
bất
thường đêm thâu
dặn lòng
chôn lấp thật sâu
những điều khắc khoải
bao câu qui hàng
14.
nửa mùa thu
đã rụng tàn
nhện giăng tơ
níu đôi hàng
cây khô
dù rằng bản thể lõa lồ
cũng là huyền diệu
giữa lô
nhô người
15.
Xin em giữ lại hình hài
xin Đào
vẫn thắm
và mai vẫn vàng
bên Gò
Nổi sóng âm vang
ta còn lưu giữ
hai bàn tay
thon.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét