Mộc Nhân
Em như
cơn mưa
đến
cùng mặt trời rực rỡ
đốt cháy tôi bằng ngọn lửa tan chảy kim loại
có lúc
em mát rượi dịu dàng
cho
tiếng chim hót hay hơn
tiếng
tu hú trưa hè khắc khoải hơn
trong
nhịp đập nhung nhớ của kẻ lữ hành
ngày
thế giới tinh đọng trong một vài cá thể
hành
hương về phía mặt trời
Em như
cơn mưa
đến
cùng những giông lốc làm cây cỏ tả tơi
nhưng
lá cây già cỗi rơi rụng
để lá
xanh khác vươn chồi nảy nụ mùa mới
sự
nhọc nhằn nào cũng ẩn chứa khổ đau
trong
một cuộc đi hoang cuối cùng của đời lá
thế giới rộng lớn không cùng
trăm
năm trôi qua trong chớp mắt
như
khoảnh khắc lá nghiêng theo cánh gió
Em như cơn mưa
mang vẻ tươi mới qua châu thổ
ngày áp thấp nhiệt đới nước tràn đồng
những
cuộc thoại gián đoạn
nhưng
tình yêu của tôi đến với em thì không ngưng nghỉ
như cơn sóng ngầm thẳm sâu không thể đo dò
Em như cơn mưa phủ tràn da thịt tôi
và da thịt em
mãnh liệt, ướt đẫm ngày hoang du
anh co ro
giấu em vào bầu trời đêm đầy trăng sao
để những
lời có cánh em bắt lấy
thôi dịch chuyển thành nỗi trêu ngươi cho đời người
ngày có mưa em vùi trong chăn
mường
tượng những hành trình
qua khu
rừng dã quì vàng rợn ngợp
qua triền đồi hoa gạo chấp chới đỏ tươi
trải thảm bãi cỏ bên suối
để anh nằm nhớ về câu thơ màu thắm
chứng thực một lần hôn phối
đánh thức những ký ức không thể nói ra
như
vỉa hóa thạch im ỉm rong lòng đất
chạm
khắc nỗi nhớ đến triệu năm chưa nhạt nhòa
Này em
anh sẽ
trao tất cả cho em
chỉ để
đổi lấy một nụ cười xóa tan sự câm lặng
khiến đêm
trăng cũng khóc thành bóng mây
ngày
khóc thành bão giông
mùa
khóc thành cơn mưa chiều
sông khóc thành ngọn sóng
một tàn than khóc thành ngọn lửa
để sưởi ấm trái tim chai sần uẩn ức cõi người
Anh
muốn ôm em trong đêm trăng trung du
cùng
uống với nhau dòng men nguyệt dạ
dìu em
qua con đường bằng lăng tím thẫm
thấy nụ cười của em vẫn đẹp như ngày hoa sưa
mà lòng thầm nhắc nhở
giữ em
trong cổ tích
một
tình yêu
-----------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét