Jacques Prévert, nhà thơ Pháp được đọc nhiều nhất chỉ sau Victor Hugo. Năm 1925, ông bắt đầu kết giao với những người theo chủ nghĩa siêu thực, trong đó có André Breton và Louis Aragon. Nhưng sau đó ông bị Breton "trục xuất" khỏi nhóm này vào năm 1930 vì "nghề nghiệp và tính cách". Ông đáp trả chuyện này bằng những bài thơ châm biếm nhằm vào Breton như “Death of a Gentleman” (Cái chết của một quý ông), “Attempt to Describe a Dinner of Heads in Paris – France” (Thử miêu tả bữa tối của những người đứng đầu ở Paris – Pháp)…
Những bài này đều nổi tiếng và sau đó được in trong tập Paroles (Words – Lời nói) năm 1945 của ông. Tập thơ này được nhiều người coi là tác phẩm hay nhất của Prévert. Tính đến năm 1960, đã có hơn một triệu bản thơ của ông được in và bán ra toàn cầu.
Mộc Nhân giới thiệu thêm một bài thơ của Jacques Prévert:
MỐI TÌNH NÀY
Mộc Nhân dịch
bản tiếng Anh "This Love" by Otago (*)
Nguyên tác Pháp ngữ: "Cet amour" by Jacques Prévert.
Mối tình bạo lực
Mối tình mong manh
Dịu dàng - vô vọng
Tình đẹp như ngày
Bất an như trời
Khi trời bất ổn
Mối tình chân thật
Tình yêu lung linh
Niềm vui - hạnh phúc
Buồn cười - run sợ
Bóng tối - trẻ thơ
Tự tin - từng trải
Trong đêm yên bình
Sao các người sợ
Các người bàn tán
Các người biến sắc
Trước tình yêu này
Các người đã thấy
Mắc bẫy, bị thương
Chà đạp, cùng đường
Lãng quên, ruồng rẫy
Và ai đã làm
tổn thương, gài bẫy
Chà đạp, tận cùng
Lãng quên, ruồng rẫy
Tình này vẫn sống
Vẫn còn tỏa sáng
Tình này của em
Tình này của tôi
Tình này luôn mới
Chẳng hề đổi thay
Chân thực như cây
Nhảy nhót như chim
Ấm áp sinh động
Như nắng mùa hè
Hai ta có thể
Tạm biệt, tái hồi
Quên đi ngày cũ
Chìm vào giấc ngủ
Rồi khi thức dậy
Thấy mình đã già
Ngủ thêm giấc nữa
Thấy đời phôi pha
Cười to, cười mỉm
Thấy mình hồi xuân
Tình yêu vững bền
Khát khao, bất chấp
Tàn nhẫn- hư hao
Dại khờ - tiếc nuối
Dịu dàng - nhớ nhung
Lạnh như đá băng
Đẹp xinh như ngày
Mỏng manh như trẻ
Nụ cười dõi theo
Nói lời vô ngôn
Riêng tôi nghe rõ
Tôi khóc rưng rức
Tôi khóc cho em
Tôi khóc cho mình
Tôi cầu xin em
Cầu xin cho mình
Cho người yêu thương
Người được yêu thương
Tôi khóc vì tình
Vì em vì tôi
Và cho mọi người
Tôi không quen biết
Em đang ở đâu
Có còn chốn cũ
Em đừng đi xa
Xin em ở đó
Người chúng ta yêu
Người chúng ta quên
Xin em đừng quên
Tôi chỉ có em
Trên thế gian này
Cuộc người lạnh cóng
Khi mình chia xa
Em đang ở đâu
Cho tôi chỉ dấu
Ở một góc rừng
Trong từng ký ức
Đột nhiên rưng rưng
Hãy nắm tay nhau
Linh hồn cứu rỗi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét