15/2/22

2.294. MÙA XUÂN - Edna St. Vincent Millay

 Mộc Nhân dịch từ nguyên tác: “Spring” của Edna St. Vincent Millay (1)

Tháng Tư (ở Mỹ vẫn là tháng mùa xuân) có vẻ đẹp, sự tái sinh và cũng có nhiều thứ được che đậy như cái chết, sự vô nghĩa... để mọi người quên đi nỗi buồn. Nhưng đó lại là một phần của cuộc sống, là lẽ tự nhiên - dù đôi khi ngớ ngẩn như kẻ ngốc... 


Tháng Tư, em trở về với mục đích gì?

Đẹp chưa đủ à.

Em không còn khiến tôi trầm mặc với sắc đỏ

của những chiếc lá non hé mở.

Tôi biết điều tôi nhận ra.

Mặt trời bận rộn khi tôi ngắm

những chồi nghệ tây.

Mùi của đất đai thật tuyệt.

Hiển nhiên là không có sự chết.

Nhưng nó chỉ dấu điều gì?

Không chỉ dưới mặt đất, bộ não người mới bị giòi đục.

Cuộc sống tự nó chẳng là gì cả,

Một chiếc cốc rỗng, một bậc thang lên căn gác không rải thảm.

Không đủ cho hàng năm, dưới ngọn đồi này

Tháng Tư

Đến như một kẻ ngốc, nói nhảm và rắc hoa. (2)

***

Nguyên tác tại đây: SPRING - By Edna St. Vincent Millay

Chú thích:

(1) Edna St. Vincent Millay (22/02/1892 – 19/10/1950) là nhà thơ nữ Hoa Kỳ. Bà đã giành được Giải thưởng Pulitzer về Thơ vào năm 1923 và là người phụ nữ thứ ba giành được giải thưởng này. Edna St. Vincent Millay được mẹ nuôi dưỡng từ nhỏ, bà là người có ảnh hưởng lớn trong cuộc đời của tác giả.

(2) Bài thơ "Mùa xuân" được viết năm 1921 - sau chiến tranh thế giới thứ nhất - những mất mát và chết chóc trong chiến tranh có lẽ là nền cảm xúc của Millay trong bài thơ này.

Bài thơ có thông điệp rằng cái chết ở khắp mọi nơi và nó là một phần tất yếu của cuộc sống chúng ta. Mặc dù có nhiều thứ cố gắng che đậy nó, nhưng cái chết nó luôn ở đó bởi vì mọi thứ đều có bắt đầu và kết thúc.

Tác giả nhân hóa Tháng Tư và hỏi tại sao nó lại quay trở lại như thể một người trở về sau một cuộc hành trình như một kẻ ngốc, nói những lời vô nghĩa và rải hoa khắp nơi. Theo cách nhìn của tác giả, mùa xuân chỉ muốn cố gắng che đậy tất cả sự chết chóc và khiến mọi người quên đi nỗi buồn trên đời. Nhưng nỗi buồn là một phần của cuộc sống, chúng ta không nên cố gắng để không buồn, vì nó là lẽ tự nhiên.

Hình ảnh chiếc lá màu đỏ đang hé mở còn gợi ra màu máu và vết thương trong chiến tranh cùng những điều vô nghĩa như chiếc cốc rỗng, bậc cấp dẫn lên căn gác không được dọn dẹp… Giọng điệu của bài thơ có vẻ rất tiêu cực bởi tháng Tư không chỉ có hoa và sự tái sinh, mà còn có cái chết. Nhưng đó là sự thật.

  ***

Dịch và chú thích bởi Mộc Nhân



1 nhận xét:

eirjaimie nói...
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.