Mộc Nhân
còn một khấc rượu lênh đênh vài hạt khởi tử
dăm
thằng bạn khật khưởng trở về
và
em vấn vương bên ta
khi mùa xuân rơi ngày cuối
cảm
ơn em đã ngồi thủng thẳng cùng ta
sắp
đặt một cuộc vui muộn
cuối
giờ cuối ngày cuối tuần cuối tháng
để
ta thấy đời lên hương ngời rạng
hoa
gạo nở rộ bên sườn đồi rung sắc đỏ
em
má hồng môi son mang tình miên man
khi
mùa hoang đàng yêu rung nhịp mạch
làm
ta quằn quại hình hài mọc chồi nứt nhánh
nâng ly uống với nhau nhớ lúc nựng nịu
ngồi
bên nhau nhớ lúc kề cận ấp iu
ta
cuộn em vào lồng ngực
thơm
tho môi má tay lần tràng hạt run rẩy
sáng
đã bình minh
chiều
đã hoàng hôn
vui
đã hoan lạc
buồn
đã sầu bi
da
thịt đã ái ân
máu
tim đã giận hờn
tĩnh
lặng đã thiền
kinh
cầu đã tụng niệm
níu
nhau về kịp ngày xuân
vọng
âm lời yêu em nói
gọi
nhau đến suốt ngày hè
thổn
thức khi nước mắt rơi
còn
dài cuộc chơi
mà
mùa hồi sinh dường như ngắn lại
rượu
vài chén cuối
chừa
lại lon-đền để nhâm nhi men say
ta
nâng ly không đối ẩm đến tận buổi sớm bình nguyên
sương
gội trắng hoa cà phê thơm triền đồi lối hẹp
uống
qua trưa mặt đường phồng rộp
phù
nề một cuộc viễn vông
qua
những con phố cong cớn dốc dài
gió băng qua núi đồi lăn qua đèo hẹp
vò
lá thông từng nắm vụn
thác
dữ trườn rừng sâu khai quật nụ cười ngổn ngang
em
hãy ăn chay nằm đất khi linh hồn qua thời phế tích
ta
vớt vát khúc kinh cầu
lúc
chơi vơi năng lượng cuối
hạt
bụi cụ cựa hé nụ chồi chói sáng
tiếng
đàn vang réo rắt từ đầu ngón chai sần
em
thôi trốn tìm
bước
ra từ cánh đồng cỏ non tươi tắn
ta tái sinh nụ cười im lặng niềm vui
thơ
tình đã viết thong dong ngày trầm mặc
ta
ngồi với ta làm nhân vật cuộc phù du
em
ngồi bên ta làm nhân tình lở dở
ta trao em cuộc này.
***
Đã xuất bản trong tập "Những vũ điệu và khúc ca" - MNLĐT (Nxb HNV, 2015)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét