Mộc Nhân
một cơn gió khởi sinh
từ run rẩy lá cỏ
và những đụn khói rơm
lay động hơi thở của đất
một chồi non tái sinh
từ rụng rơi hụt
hẫng
những chiếc lá cuối mùa
không muốn níu dài sự cỗi già thảo mộc
một đời người phục sinh
từ nấm mồ cứu rỗi
thắm vệt máu lụn bại
và những điều tưởng tượng
một tình yêu hồi sinh
ở đôi mắt và nụ cười
chảy cùng những câu thơ
viết trong độ bỏng mặt trời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét