“The White Flower” (Hoa trắng) là bài thơ thứ tư nằm ở phần thứ nhất “Những tình khúc” (Songs of love) trong tập thơ “Early Poems” (Những bài thơ đầu tay) của Heinrich Heine. Phần “Những tình khúc” gồm 5 bài thơ có tựa (và 8 bài thơ đánh số từ 6 đến 13):
1. Lời chào tình yêu (Love’s Salutation)
2. Lời than thở của tình
yêu (Love’s Lament)
3. Khao khát (Yearning)
4. Hoa Trắng (The White Flower)
5. Linh cảm (Presentiment)
6.7.8.9.10.11.12.13.
4. HOA TRẮNG
Mộc Nhân dịch
Trong khu vườn của cha, âm thầm mọc lên
Một khóm hoa buồn và nhợt nhạt
Mùa xuân đã về, sương mùa đông đã tan
Sắc hoa vẫn nhợt nhạt
Bông hoa tội nghiệp vẫn còn đấy
Giống như một nàng dâu trẻ bị ốm
Khóm hoa nhạt màu khẽ khàng nói với tôi –
“Người anh em, hãy gảy đàn cho tôi, tôi cầu xin!”
Tôi trả lời bông hoa: “Không thể được
Tôi sẽ không bao giờ theo ý bạn
Tôi tìm kiếm, quan tâm, chăm lo
Một bông hoa màu tím xinh đẹp”.
Bông hoa nhợt nhạt nói: “Hãy tìm khắp đi,
Tìm cho đến ngày bạn chết,
Chẳng có bông hoa tím xinh đẹp đó
Bạn sẽ hoài công vô ích”
Bông hoa lại nói: “Vậy, xin bạn hãy nhổ tôi đi
Tôi cũng bị bệnh như bạn”
Bông hoa nhợt nhạt thì thầm, van xin đau đớn
Tôi run rẩy kéo cánh hoa ấy vào lòng, ô kìa!
Tôi bỗng dưng nhận ra trái tim mình không còn rỉ máu
Đôi mắt trong veo của tôi rực sáng
Niềm hạnh phúc thánh thiện thầm lặng
Giờ đây tràn ngập trong lồng ngực đau thương của tôi.
* Text Available Here
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét